Bạn đang ở: Trang chủ Trích đoạn Hiểu bản thân mình Tình yêu - Lời nguyện Bị giằng xé giữa hai người đàn bà
 
 
Tình yêu - Lời nguyện

Bị giằng xé giữa hai người đàn bà

 

Mọi ngày tôi nhận được thư từ mọi người: “Tôi bị giằng xé giữa hai người đàn bà. Tôi phải làm gì đây? Người đàn bà này có thân hình đẹp, cân đối, có mắt rất, rất đẹp, một loại quyến rũ; thân thể rung động, rạng ngời, sinh động - nhưng về tâm lí cô ấy cực xấu. Người đàn bà kia đẹp về tâm lí, nhưng hình thể lại xấu. Bây giờ phải làm gì?” Và bạn bị giằng xé.

 

Tôi đã nghe nói về một người đang nghĩ đến lấy vợ. Anh ta yêu một người đàn bà, nhưng cô này rất nghèo. Cô ấy đẹp, nhưng cô ấy rất nghèo. Và một người đàn bà khác lại yêu anh ta, cô này rất giầu nhưng rất xấu. Nhưng một thứ đẹp trong cô ấy nữa - giọng nói của cô ấy, tiếng nói của cô ấy. Cô ấy là một ca sĩ lớn.

Bây giờ anh ta bị giằng xé. Người đàn bà đẹp không có giọng nói đó, tiếng hát đó; mà anh chàng là người mê nhạc. Cô ấy có mặt đẹp, nhưng thân hình không quan trọng lắm so với tiếng nói đối với anh chàng. Và thế rồi anh ta nghèo, và anh ta cần người đàn bà đem lại nhiều tiền với cô ấy để cho có an ninh; anh ta có thể đi vào âm nhạc một cách toàn bộ, toàn tâm, để cho anh ta không phải lo nghĩ về tiền bạc và mọi thứ như thế. Anh ta muốn cống hiến toàn thể cuộc đời mình cho âm nhạc. Người đàn bà đó có hai thứ: tiền bạc và giọng hát hay - nhưng cô ấy lại xấu cực kì. Rất khó nhìn vào cô ấy, mặt cô ấy trông khủng khiếp. Người đàn bà nghèo thì đẹp, nhưng giọng cô ấy bình thường và cô ấy không có tiền. Cho nên nếu anh chàng chọn cô này, anh ta chắc sẽ phải bỏ chuyện tình của mình với âm nhạc. Anh ta sẽ phải trở thành thư kí trong một văn phòng ngu xuẩn nào đó, hay thầy giáo hay cái gì đó. Và thế thì anh ta không có khả năng cống hiến bản thân mình cho âm nhạc. Âm nhạc cần cống hiến toàn bộ, âm nhạc là hoa khôi rất ghen tị - nó không cho phép bạn đi bất kì đâu, nó muốn cuốn hút bạn hoàn toàn, toàn bộ. Cho nên anh ta bị giằng xé. Và chung cuộc tình yêu âm nhạc của anh ta thắng, và anh ta cưới người đàn bà xấu.

Anh ta về nhà, họ đi ngủ. Đêm tối là được vì anh ta không nhìn vào người đàn bà, cho nên không có vấn đề gì. Nhưng sáng hôm sau, khi tia nắng mặt trời lọt vào và anh ta tỉnh dậy, và anh ta nhìn vào mặt người đàn bà này, nó trông kinh làm sao. Anh ta lay mạnh cô ấy và nói, “Hát đi! Hát ngay đi! Hát ngay lập tức!” - chỉ để bảo vệ bản thân mình khỏi cái xấu đó.

 

Mọi người viết cho tôi: “Chúng tôi bị giằng xé giữa hai người đàn bà, hay giữa hai người đàn ông. Chúng tôi phải làm gì?”

Lẫn lộn này nảy sinh vì bạn có động cơ. Có một động cơ: tiền, âm nhạc, an ninh. Không có yêu; đó là lí do tại sao bạn bị giằng xé. Nếu yêu có đó, yêu mãnh liệt có đó, yêu đam mê có đó, thế thì sẽ không có chọn lựa. Bản thân đam mê đó sẽ quyết định. Bạn sẽ không chọn lựa, bạn sẽ không bị giằng xé. Nhưng mọi người không thông minh như thế và không mãnh liệt như thế. Họ sống rất hờ hững, làng nhàng; họ không sống mãnh liệt; cuộc sống của họ không có lửa.

Tự do thực sự xảy ra chỉ khi cuộc sống của bạn trở thành toàn bộ trong từng khoảnh khắc đến mức không cần quyết định; tính toàn bộ đó quyết định. Bạn có hiểu tôi không? - bản thân tính toàn bộ đó quyết định. Bạn không đối diện với hai phương án: liệu cưới người đàn bà này hay người đàn bà kia. Trái tim bạn là toàn bộ với một người. Không có động cơ cho nên bạn không bị phân chia, và không có lẫn lộn. Nếu bạn quyết định từ lẫn lộn, bạn sẽ tạo ra xung đột. Lẫn lộn sẽ đưa bạn vào trong lẫn lộn sâu hơn. Đừng bao giờ quyết định từ lẫn lộn.

Đó là lí do tại sao Krishnamurti liên tục nói về vô chọn lựa. Vô chọn lựa là tự do. Bạn không chọn, bạn đơn giản trở thành mãnh liệt toàn bộ. Bạn chỉ trở thành tuyệt đối tỉnh táo, nhận biết, chăm chú.

Chẳng hạn, bạn đang lắng nghe tôi: bạn có thể nghe theo cách hờ hững - nửa ngủ, nửa thức, ngáp, nghĩ tới cả nghìn lẻ một thứ, lập kế hoạch, đêm trước vẫn còn treo quanh bạn, vết tích của cả nghìn lẻ một kiểu - và bạn đang nghe nữa. Thế thì có câu hỏi về liệu tôi đang nói chân lí hay không. Nếu bạn nghe say mê, nếu bạn hoàn toàn ở đây bây giờ, chính đam mê đó sẽ quyết định. Trong sự mãnh liệt đó bạn sẽ biết chân lí là gì. Nếu tôi nói cái gì đó đúng, nó lập tức sẽ dội vào tim bạn. Vì bạn sẽ thông minh thế, làm sao bạn có thể bỏ lỡ nó được? Và nếu có cái gì đó không đúng, bạn sẽ thấy nó ngay lập tức. Cái nhìn sẽ tới, ngay lập tức. Sẽ không có quyết định về phần bạn: “Mình phải theo người này hay không?” Điều đó là từ lẫn lộn. Bạn đã không nghe, bạn đã không thấy tôi.

Thấy ra vấn đề của nó đi! Với chân lí bạn không cần đồng ý hay bất đồng. Chân lí phải được nghe một cách toàn bộ, với nhạy cảm, có vậy thôi. Và chính nhạy cảm đó quyết định. Bạn thấy, bạn lập tức cảm thấy chân lí của nó. Trong chính việc cảm đó bạn đã đi vào trong chân lí - không phải là bạn đồng ý hay bất đồng; không phải là bạn đã bị tôi thuyết phục, bị tôi làm chuyển đổi. Tôi không chuyển đổi bất kì ai; chân lí chuyển đổi. Và chân lí không phải là niềm tin, và chân lí không phải là biện luận; chân lí là sự hiện diện. Nếu bạn hiện diện, bạn sẽ cảm thấy nó. Nếu bạn không hiện diện, bạn sẽ không cảm thấy nó.

 

Từ "Tâm Kinh"

 
 
 
 

Bài  mới nhất

Bài  xem nhiều

Đăng  nhập