Bạn đang phá huỷ bản thân bạn bởi việc tuyên bố mọi thứ: bạn tuyên bố rằng bạn là khôn và thế thì cuộc sống chứng minh bạn là ngu; bạn tuyên bố bản thân bạn là rất hấp dẫn và cuộc sống chẳng chú ý gì tới bạn; bạn cố gắng chứng minh rằng bạn là đẹp và mọi thứ chứng minh rằng bạn là xấu. Vì không có gì xấu hơn bản ngã, và mọi tuyên bố đều mang tính bản ngã.
Bỏ mọi tuyên bố và đơn giản vẫn còn với sự kiện. Đừng tuyên bố bất kì cái gì, đừng hỏi bất kì cái gì, đừng đòi hỏi. Đừng nghĩ rằng bạn là rất, rất xứng đáng và thế thì nhiều thứ sẽ xảy ra cho bạn -- toàn thể sự tồn tại sẽ chấp nhận bạn. Khi bạn chấp nhận sự tồn tại, sự tồn tại chấp nhận bạn. Khi bạn tuyên bố, trong mọi tuyên bố bạn đang phàn nàn: tôi xứng đáng hơn.
Nếu bạn nghĩ quá nhiều về bản thân bạn, nếu bạn nghĩ về bản thân bạn là ai đó có ý nghĩa, thế thì mọi ngày, mọi khoảnh khắc bạn sẽ thấy rằng bất công đang được làm cho bạn. Không ai là bất công cả. Ai bận tâm về bạn? Ai có thời gian để làm điều bất công với bạn? Ai quan tâm? Nhưng bạn cảm thấy rằng toàn thế giới đang bất công với bạn. Không ai đang bất công với bạn; nó là tuyên bố của bạn.
Lão Tử nói: Nếu ông muốn là người thứ nhất trên thế giới, ông sẽ thấy bản thân ông là người cuối cùng. Và nếu ông có khả năng đứng ở sau, chỉ là người cuối cùng, ông có thể thấy bản thân ông là người thứ nhất.
Xoá bản thân bạn hoàn toàn đi; phiến đá sạch, không tuyên bố cái gì, không cái gì được viết lên nó. Trở thành sạch sẽ, không tự ý thức và đột nhiên bạn cảm thấy rằng mọi cánh cửa đã đóng thì đã mở ra. Chúng không bao giờ đóng -- chính là bạn đóng.
Một hiện tượng hiếm hoi đã xảy ra. Bạn phải đã nghe nói về Houdini, nhà ảo thuật lớn. Chỉ một lần trong đời ông ấy đã thất bại, ngoài ra ông ấy có thể mở bất kì kiểu khoá nào trong vòng vài giây mà không có khoá. Cách ông ấy đã làm toàn thể việc này vẫn còn là điều huyền bí. Ông ấy sẽ bị trói lại bằng xích, bị khoá vào trong cái hòm và bị ném xuống biển và ông ấy sẽ thoát ra trong vòng vài giây. Ông ấy đã bị ném vào trong những nhà tù lớn trên thế giới và trong vòng vài giây ông ấy đã ra ngoài. Nước Anh có một trong những cơ quan cảnh sát tốt nhất, một trong những phòng trinh sát tốt nhất, Scotland Yard, nhưng họ không thể làm được bất kì cái gì. Bất kì cái gì họ làm, trong vòng vài giây ông ấy bao giờ cũng ở ngoài. Chỉ một lần ông ấy thất bại; đó là ở Pháp. Ông ấy bị tống vào trong một xà lim trong nhà tù, và ông ấy không thể ra được trong ba giờ. Không ai có thể tin được cái gì đã xảy ra: Ông ấy có chết không? Và thế rồi ông ấy đi ra, vã mồ hôi, hoàn toàn mệt mỏi. Chuyện đùa đã được thực hiện với ông ấy và ông ấy đã lỡ: cửa không khoá và ông ấy cố mở nó.
Làm sao bạn có thể mở khoá chiếc cửa không bị khoá? Nếu nó bị khoá sẽ có cách, cái gì đó có thể được làm. Ông ấy không bao giờ trông đợi cánh cửa không được khoá. Ông ấy đã thử và thử theo mọi cách, nhưng cửa không bị khoá, không có khoá trên nó, và ông ấy không thể thấy được điều đó trong ba giờ. Thế thì làm sao ông ấy đã đi ra? -- chỉ từ mệt mỏi ông ấy ngã xuống và cửa mở ra.
Sự tồn tại không chối từ bạn bất kì cái gì. Không có bất công, không bao giờ có, không thể có được. Làm sao mẹ có thể bất công với con? Sự tồn tại là mẹ bạn; bạn bắt nguồn từ nó, bạn quay lại trong nó. Làm sao sự tồn tại có thể là bất công với bạn? Chính tuyên bố của bạn, tuyên bố bản ngã của bạn tạo ra vấn đề.
Nếu bạn xoá bản thân bạn, yêu xô tới bạn từ mọi phía -- mọi người rơi vào yêu bạn. Nếu bạn xoá bản thân bạn, nếu bạn là không ai cả, mọi người rơi vào yêu bạn -- mọi người; ngay cả người lạ đột nhiên rơi vào yêu vì bạn. Điều này tôi nói với bạn từ kinh nghiệm riêng của tôi, rằng nếu bạn xoá bản thân bạn, mọi người đều trong yêu bạn. Nếu bạn cố là ai đó điều đó là không thể được: không ai có thể yêu bạn.
Không có bản ngã bạn được chấp nhận ở mọi nơi: bạn là khách, bạn được chấp nhận ở mọi nơi. Không có bản ngã, bất kì cái gì xảy ra bạn sẽ cảm thấy phúc lành; có bản ngã, bất kì cái gì xảy ra bạn sẽ khổ. Vì không phải điều xảy ra là vấn đề, chính bạn là vấn đề mà điều đó xảy ra cho bạn.
Bản ngã là sự bất mãn sâu sắc -- nó không thể được thoả mãn, nó là cái hố không đáy. Bất kì cái gì bạn ném vào trong nó đều biến mất; nó bao giờ cũng vẫn còn đói, đó là bản tính của nó. Không cái gì có thể được làm về nó. Bạn có thể đơn giản vứt nó đi, bằng không bạn bao giờ cũng vẫn còn không được thoả mãn.
Vô ngã là được mãn nguyện. Vô ngã, bạn không mong đợi bất kì cái gì, và chỉ một đứa trẻ nhỏ mỉm cười với bạn, nhưng nó đẹp thế. Bạn có thể cần cái gì khác? Đột nhiên bạn thấy đoá hoa và hoa gửi hương thơm của nó cho bạn. Bạn có thể cần cái gì khác nữa? Bạn có thể cần cái gì hơn nữa? Toàn thể bầu trời liên tục rót đầy sao, toàn thể cuộc sống trở thành mở hội vì bây giờ mọi thứ là đẹp. Không mong đợi, mọi thứ lại hoàn thành -- chỉ thở là đủ, chỉ thở là phúc lạc thế. Bằng không, với bản ngã....
Tôi đã nghe: Mulla Nasrudin đi tới ngân hàng. Ngân hàng đang kỉ niệm năm thứ một trăm sự tồn tại của nó, cho nên họ làm điều đó thành việc bất kì ai đến đầu tiên sẽ được tặng nhiều quà tặng: xe hơi, tivi, thế này thế nọ, và séc trị giá mười nghìn ru pi. Bởi ngẫu nhiên, Mulla Nasrudin bước vào. Anh ta được đeo vòng hoa, được chụp hình, được phỏng vấn, và nhiều quà chồng chất lên anh ta: tiền, tivi, và xe hơi đang đứng ở ngoài. Khi mọi thứ kết thúc anh ta nói: Bây giờ, khi mọi thứ đã kết thúc vậy tôi có thể tiếp tục điểm đến của tôi được không? Họ hỏi: Anh định đi đâu? Anh ta nói: Tới bộ phận chăm sóc khách hàng để phàn nàn. Anh ta đã tới để phàn nàn về ngân hàng, và cho dù mọi điều đã xảy ra cũng không có tác dụng. Anh ta không thể quên được việc phàn nàn.
Bản ngã bao giờ cũng đi tới bộ phận chăm sóc khách hàng để phàn nàn. Bất kì cái gì xảy ra đều là vô nghĩa vì cho dù Thượng đế tới bạn, bạn sẽ nói: Đợi đã, để tôi trước hết tới sổ ghi phàn nàn. Bản ngã nhắm tới sổ ghi phàn nàn; không cái gì có thể thoả mãn cho bản ngã.
Toàn thể nỗ lực này là vô dụng; bỏ nó đi. Nếu bạn đơn giản xoá bản thân bạn, trú ngụ trong không bản ngã, trú ngụ trong vô ngã, bỏ tự ý thức và trở nên ý thức nhiều hơn, thế thì đột nhiên mọi thứ khớp, đột nhiên mọi thứ rơi vào trong hài hoà; không cái gì sai. Không có bất công diễn ra. Bạn cảm thấy ở nhà tại mọi nơi, và chỉ trong khoảnh khắc này của việc ở nhà, sự tồn tại lấy mầu sắc mới -- nó trở thành Thiêng liêng, nó trở thành tâm linh; không bao giờ trước điều đó.
Cho nên việc tìm Thượng đế không phải là tìm người nào đó bên ngoài bạn. Việc tìm Thượng đế là tìm cho khoảnh khắc này về sự hoàn thành toàn bộ. Đột nhiên cánh cửa mở ra -- nó không bao giờ đóng. Nó dường như đóng với bản ngã. Không có bản ngã ở giữa, cánh cửa là mở; nó bao giờ cũng mở.
Sự tồn tại là mở -- bạn là đóng; sự tồn tại là đơn giản -- bạn là phức tạp; sự tồn tại là mạnh khoẻ -- bạn là ốm yếu. Không cái gì là để được làm cho sự tồn tại; cái gì đó là để được làm cho bạn. Và không ai khác có thể làm nó cho bạn, bạn phải làm nó.
Quan sát tự ý thức của bạn, cảm thấy khổ đi theo nó như cái bóng. Nếu bạn muốn gạt bỏ cái bóng, bạn phải gạt bỏ bản ngã. Bạn đã từng cố gạt bỏ cái bóng, nhưng làm sao bạn có thể gạt bỏ cái bóng được? -- nó đi theo bản ngã. Bạn phải bỏ bản ngã, thế thì cái bóng biến mất.
Từ "Trở về cội nguồn"