Bạn đang ở: Trang chủ Trích đoạn Hiểu bản thân mình Thân thể - Tâm trí Chu kì bẩy năm đời người
 
 
Thân thể - Tâm trí

Chu kì bẩy năm đời người

 Tôi đã nghe thầy nhắc tới chu kì bẩy năm trong cuộc sống con người. Ý nghĩa của những chu kì này là gì?

 

Thực ra có chu kì bẩy năm trong từng kiếp sống. Chúng ta thay đổi mỗi bẩy năm một - một chu trình hoàn chỉnh. Và mọi thay đổi lớn xảy ra giữa việc kết thúc của chu kì này và việc bắt đầu của chu kì thứ hai.

Trước hết, vào độ lên bẩy tuổi đứa trẻ không còn là đứa trẻ nữa; thế giới khác toàn bộ sẽ bắt đầu. Mãi cho tới lúc đó đứa trẻ là hồn nhiên. Bây giờ nó bắt đầu học cái tinh ranh của thế giới, cái ranh mãnh, mọi lừa dối, trò chơi; nó bắt đầu học là rởm, nó bắt đầu đeo mặt nạ. Tầng thứ nhất của cái giả bắt đầu bao quanh nó.

Vào độ tuổi mười bốn, dục, cái chưa bao giờ là vấn đề mãi tới giờ bây giờ, đột nhiên nảy sinh trong con người nó... và thế giới của nó thay đổi, thay đổi hoàn toàn! Lần đầu tiên nó trở nên quan tâm tới giới khác... Cái nhìn mới toàn bộ về cuộc sống nảy sinh và nó bắt đầu mơ mộng và tưởng tượng. Và theo cách này điều đó tiếp diễn...

Vào độ tuổi hai mươi mốt, lần nữa: bây giờ là hành trình quyền lực, hành trình bản ngã, tham vọng - bây giờ nó sẵn sàng đi vào trong cuộc hành trình quyền lực nào đó, để đạt tới nhiều tiền hơn, để trở thành nổi tiếng hơn, thế này thế nọ. Đó là đội tuổi hai mươi mốt; lần nữa một chu trình được đầy đủ.

Vào độ tuổi hai mươi tám, lần nữa - nó trở nên lắng đọng, bắt đầu suy nghĩ về an ninh, thuận tiện, số dư ngân hàng. Cho nên người hippy là đúng khi họ nói, “Không tin cậy bất kì ai ngoài ba mươi tuổi.” Thực ra họ nên nói hai mươi tám tuổi, vì đó là lúc một người trở thành ngay thật.

Vào độ tuổi ba mươi nhăm lại một thay đổi bắt đầu xảy ra, vì ba mươi nhăm gần như là đỉnh của cuộc sống. Nếu một người sẽ chết vào tuổi bẩy mươi, điều bình thường, thế thì ba mươi nhăm dường như là đỉnh. Chu trình lớn hơn đã đi tới nửa đường và người ta bắt đầu nghĩ về chết, bắt đầu sợ. Sợ nảy sinh. Đây là độ tuổi, giữa ba mươi nhăm và bốn mươi hai, mà ung nhọt và cao huyết áp, đau tim và đủ mọi thứ xảy ra - vì sợ. Sợ tạo ra mọi điều này - ung thư, lao phổi... Người ta trở thành nguồn cho mọi loại tai nạn vì sợ đã đi vào trong con người của người đó. Bây giờ chết dường như tới gần: người đó đã cất bước đầu tiên hướng tới chết vào ngày người đó bước qua tuổi ba mươi nhăm.

Vào độ tuổi bốn mươi hai con người bắt đầu trở thành có tính tôn giáo. Bây giờ chết không phải là một điều có tính trí tuệ; người đó trở nên ngày càng tỉnh táo hơn về nó và muốn làm cái gì đó, thực sự làm cái gì đó - vì nếu người đó đợi thêm nữa, sẽ quá muộn... Vào độ tuổi bốn mươi hai người ta cần tôn giáo nào đó, cũng như vào tuổi mười bốn anh ta cần một người đàn bà hay cô ta cần một người đàn ông để quan hệ. Quan hệ dục là được cần; đích xác cùng điều đó xảy ra tại tuổi bốn hai - bây giờ mối quan hệ tôn giáo được cần. Người ta cần Thượng đế, thầy, nơi nào đó để buông xuôi, nơi nào đó để đi và làm nhẹ gánh bản thân mình.

Và độ tuổi bốn mươi chín người trở nên được lắng đọng về tôn giáo. Việc tìm kiếm đã xong, người đó lắng đọng lại.

Và độ tuổi năm mươi sáu, nếu mọi sự diễn ra một cách tự nhiên và con người tuân theo nhịp điệu của mình, con người sẽ bắt đầu đạt tới vài thoáng nhìn về điều thiêng liêng.

Vào độ tuổi sáu mươi ba, nếu mọi sự diễn ra tự nhiên, người đó sẽ có tỏ ngộ satori đầu tiên của mình. Và nếu điều này xảy ra tại độ tuổi sáu mươi ba, rằng người đó có satori đầu tiên của mình, người đó sẽ chết cái chết đẹp vào độ tuổi bẩy mươi. Thế thì chết sẽ không là chết nữa - nó sẽ là cánh cửa tới điều thiêng liêng, nó sẽ là việc gặp gỡ với người được yêu.

 

Từ "Dành cho chỉ người điên, Ch. 19"

Bài mới