Bạn đang ở: Trang chủ Trích đoạn Con đường và phương pháp Mật tông Kĩ thuật dừng lại thứ tư - mất sức mạnh, siêu việt lên
 
 
Mật tông

Kĩ thuật dừng lại thứ tư - mất sức mạnh, siêu việt lên

Image result for transcendence

 

Chúng ta sẽ thảo luận hai phương pháp hôm nay. Phương pháp thứ nhất liên quan tới việc dừng ở giữa một hoạt động. Chúng ta đã thảo luận ba phương pháp dừng trước đây; bây giờ một phương pháp này còn lại.

 

Giả sử ông đang dần bị mất đi sức mạnh hay tri thức. Vào lúc mất đi, siêu việt lên.

 

Bạn có thể làm điều đó trong tình huống thực tại hay bạn có thể tưởng tượng ra tình huống. Chẳng hạn: nằm ra, thảnh thơi, và cảm thấy dường như thân thể bạn sắp chết. Nhắm mắt lại; bắt đầu cảm thấy rằng bạn đang chết. Bạn sẽ sớm cảm thấy rằng thân thể bạn đang trở nên nặng. Tưởng tượng: "Mình đang chết, mình đang chết, mình đang chết." Nếu cảm giác này là đích thực, thân thể sẽ bắt đầu trở nên nặng; bạn sẽ cảm thấy dường như thân thể bạn đã trở nên như chết. Bạn muốn cử động tay, nhưng bạn không thể cử động được; nó đã trở thành nặng thế và chết. Liên tục cảm thấy rằng bạn đang chết, chết, chết, chết, chết, và khi bạn cảm thấy rằng bây giờ khoảnh khắc đã tới - chỉ nhảy lên và bạn sẽ chết - thế thì đột nhiên quên thân thể bạn và siêu việt.

Giả sử ông đang dần bị mất đi sức mạnh hay tri thức. Vào lúc mất đi, siêu việt lên.

Khi bạn cảm thấy rằng thân thể là chết, siêu việt được ngụ ý gì bây giờ? Nhìn vào thân thể đi. Mãi cho tới giờ bạn đã cảm thấy rằng bạn đang chết; bây giờ thân thể đã trở thành trọng lượng chết. Nhìn vào thân thể đi. Quên rằng bạn đang chết và bây giờ là người quan sát. Thân thể đang nằm chết và bạn đang nhìn vào nó. Sẽ có siêu việt. Bạn sẽ ở ngoài tâm trí bạn, vì thân thể chết không cần tâm trí. Thân thể chết thảnh thơi nhiều tới mức chính quá trình tâm trí dừng lại. Bạn có đó và thân thể có đó, nhưng tâm trí vắng mặt. Nhớ, tâm trí được cần cho sống, không được cần cho chết.

Nếu đột nhiên bạn đi tới biết rằng trong vòng một giờ bạn sẽ chết, bạn sẽ làm gì trong giờ đó? Một giờ còn lại, và chắc chắn rằng bạn sẽ chết sau một giờ - đích xác sau một giờ. Bạn sẽ làm gì? Suy nghĩ của bạn sẽ rơi rụng hoàn toàn vì toàn thể việc suy nghĩ đều liên quan tới quá khứ hay tương lai.

Bạn đã lập kế hoạch mua nhà hay mua xe, hay bạn đã lập kế hoạch kết hôn với người nào đó hay li dị người nào đó. Bạn đã nghĩ nhiều thứ, và chúng thường xuyên trong tâm trí bạn. Bây giờ, với chỉ một giờ thêm nữa, không có nghĩa trong kết hôn hay không có nghĩa trong li dị. Bây giờ bạn có thể bỏ mọi việc lập kế hoạch cho người khác, người sẽ sống. Với chết việc lập kế hoạch dừng lại, với chết lo nghĩ dừng lại, vì mọi lo nghĩ đều là hướng sống.

Bạn phải sống ngày mai; đó là lí do tại sao có lo nghĩ. Cho nên tất cả những người đã từng thuyết giảng thiền cho thế giới bao giờ cũng nói: không nghĩ về ngày mai. Jesus nói với đệ tử của ông ấy, "Không nghĩ về ngày mai," vì nếu bạn nghĩ về ngày mai bạn không thể đi vào thiền được. Thế thì bạn di chuyển vào lo nghĩ. Nhưng chúng ta thích lo nghĩ tới mức không chỉ chúng ta nghĩ về ngày mai, chúng ta nghĩ về kiếp sống khác. Cho nên chúng ta lập kế hoạch không chỉ cho kiếp này, chúng ta lập kế hoạch cho kiếp khác, bên ngoài chết nữa.

Một hôm tôi đi qua một phố và ai đó cho tôi một cuốn sách nhỏ. Một ngôi nhà rất đẹp được vẽ trên bìa và một khu vườn rất đẹp. Nó thật đáng yêu - đáng yêu thiêng liêng. Và trong dòng chữ hoa rất lớn là câu hỏi: "Bạn có muốn có một ngôi nhà đẹp như thế và khu vườn đẹp như thế không? Và chẳng có giá nào, chẳng mất chi phí nào - cho không?" Tôi lật nó lên. Ngôi nhà không của thế gian này. Nó là cuốn sách nhỏ Ki tô giáo, và nó viết, "Nếu bạn muốn có ngôi nhà đẹp thế và khu vườn đẹp thế, tin vào Jesus đi. Những người tin vào ngài sẽ có được ngôi nhà như vậy mà không tốn phí gì ở vương quốc của Thượng đế."

Tâm trí không chỉ liên tục nghĩ về ngày mai, mà nghĩ về bên kia cái chết, thu xếp và đặt chỗ cho kiếp sau. Tâm trí như vậy không thể là tâm trí tôn giáo. Tâm trí tôn giáo không thể nghĩ về ngày mai. Cho nên những người nghĩ về kiếp sau thường xuyên lo nghĩ về liệu Thượng đế có cư xử đúng với họ hay không.

Churchill sắp chết và ai đó hỏi ông ấy, "Ông có sẵn sàng gặp Cha trên cõi trời không?" Churchill nói, "Điều đó không phải là lo nghĩ của tôi. Tôi thường xuyên lo nghĩ liệu Cha thiêng liêng có sẵn sàng gặp tôi không."

Nhưng đằng nào người ta vẫn cứ lo nghĩ về tương lai. Phật nói, "Không có cõi trời và không có kiếp sau." Và ông ấy nói, "Không có linh hồn, và chết của ông sẽ là toàn bộ và đầy đủ; không cái gì sẽ sống sót." Mọi người nghĩ ông ấy là người vô thần. Ông ấy không phải vậy, ông ấy chỉ cố tạo ra tình huống trong đó bạn có thể quên ngày mai và có thể vẫn còn trong chính khoảnh khắc này, ở đây và bây giờ. Thế thì thiền đi theo rất dễ dàng.

Cho nên nếu bạn nghĩ về chết - không phải là chết sẽ tới đâu, hay là tới muộn - ngã ra đất và nằm chết đi. Thảnh thơi và cảm thấy, "Mình đang chết, mình đang chết, mình đang chết." Và không chỉ nghĩ điều đó, cảm điều đó trong mọi chi của thân thể, trong mọi thớ thịt thân thể. Để chết lẻn vào. Nó là một trong những cách thiền hay nhất. Khi bạn cảm thấy rằng thân thể là trọng lượng chết và bạn không thể cử động được tay, bạn không thể cử động đầu và mọi thứ đã trở thành chết, đột nhiên nhìn vào thân thể riêng của bạn.

Tâm trí sẽ không có đó. Bạn có thể nhìn! Bạn sẽ có đó; tâm thức sẽ có đó. Nhìn vào thân thể bạn - nó sẽ không có vẻ giống của bạn, nó sẽ chỉ là thân thể. Kẽ hở giữa bạn và thân thể sẽ rõ ràng - rõ như pha lê. Sẽ không có cầu. Thân thể đang nằm chết và bạn đứng đó như nhân chứng, không trong nó - không trong nó!

Nhớ, việc cảm rằng bạn đang trong thân thể là vì tâm trí. Việc cảm này rằng bạn ở trong thân thể là vì tâm trí! Nếu tâm trí không có đó, nếu nó vắng mặt, bạn sẽ không nói bạn ở trong thân thể hay ở ngoài thân thể. Bạn sẽ đơn giản ở đó, không trong hay ngoài. "Trong" và "ngoài" cả hai đều là các thuật ngữ tương đối được liên kết với tâm trí. Đơn giản, bạn sẽ ở đó chứng kiến. Đây là siêu việt. Bạn có thể làm điều đó theo nhiều cách.

Đôi khi có thể ở trong những tình huống thực tại... Bạn ốm và bạn cảm thấy rằng không có hi vọng gì, bạn sắp chết. Đây là tình huống rất hữu dụng. Dùng nó cho thiền đi. Bạn có thể thử nó theo cách khác nữa. Giả sử bạn dần dần bị mất đi sức mạnh. Nằm ra và cảm thấy dường như toàn thể sự tồn tại đang hút sức mạnh của bạn ra. Bạn đang bị hút từ mọi nơi - sức mạnh của bạn đang bị hút ra. Bạn sẽ sớm bị bất lực, hoàn toàn không có sức mạnh. Năng lượng của bạn đang chảy ra, đang bị lấy ra. Không cái gì sẽ sớm còn lại bên trong. Đó là cách cuộc sống là vậy: bạn bị hút ra, mọi thứ quanh bạn đều bị hút ra. Một ngày nào đó bạn sẽ chỉ là một tế bào chết; mọi thứ sẽ bị hút ra. Cuộc sống sẽ chảy ra khỏi bạn, và chỉ thân thể chết sẽ còn lại đó.

Ngay cả chính khoảnh khắc này bạn có thể làm điều đó. Tưởng tượng điều này: nằm ra và cảm thấy rằng năng lượng đang bị hút ra. Trong vòng vài ngày bạn sẽ có mẹo về cách năng lượng đi ra. Và khi bạn cảm thấy rằng mọi thứ đã chuyển ra, không cái gì được bỏ lại bên trong bạn bây giờ, siêu việt: vào lúc mất đi, siêu việt lên.

Khi lượng năng lượng cuối cùng bỏ bạn, siêu việt. Là người xem đi; chỉ trở thành nhân chứng. Thế thì vũ trụ này và thân thể này, cả hai, không là bạn. Bạn đang nhìn vào hiện tượng này.

Việc siêu việt này sẽ mang bạn ra khỏi tâm trí. Đây là chìa khoá. Và bạn có thể làm điều đó theo nhiều cách, bất kì cái gì bạn thích. Chẳng hạn, chúng ta đã nói về chạy quanh. Làm kiệt sức bản thân bạn đi; liên tục chạy và chạy và chạy. Không tự bạn dừng lại, cứ để thân thể ngã. Khi mọi thớ thịt đều bị cạn kiệt, bạn sẽ ngã xuống. Khi bạn đang ngã xuống, trở nên nhận biết. Chỉ nhìn và thấy rằng thân thể đang ngã xuống. Đôi khi việc xảy ra rất huyền bí xuất hiện. Bạn vẫn còn đứng và thân thể đã ngã xuống, và bạn có thể nhìn vào nó. Bạn có thể nhìn, như chỉ thân thể đã ngã xuống và bạn vẫn đang đứng. Không ngã cùng thân thể. Lang thang xung quanh, chạy, múa, làm cạn kiệt thân thể - nhưng nhớ, bạn không nằm xuống. Thế thì tâm thức bên trong cũng di chuyển cùng thân thể và nằm xuống.

Bạn không nằm xuống, bạn chỉ liên tục làm điều đó cho tới khi thân thể tự nó ngã ra. Thế thì nó ngã ra như một trọng lượng chết. Ngay lập tức, bạn cảm thấy thân thể đang ngã ra và bạn không thể làm được bất kì cái gì. Mở mắt ra, tỉnh táo, không bỏ lỡ vấn đề. Tỉnh táo và nhìn điều đang xảy ra. Bạn có thể vẫn đứng, và thân thể đã ngã xuống. Và một khi bạn biết điều đó, bạn không bao giờ có thể quên được rằng bạn là khác với thân thể.

Từ "đứng ra - standing out" là nghĩa thực của từ tiếng anh cực lạc-ecstacy. Cực lạc nghĩa là đứng ra. Và một khi bạn có thể cảm thấy bạn ở ngoài thân thể, không có tâm trí trong khoảnh khắc đó, vì tâm trí là chiếc cầu cho bạn cảm giác rằng bạn ở trong thân thể. Nếu bạn ở ngoài thân thể trong một khoảnh khắc, sẽ không có tâm trí trong khoảnh khắc đó. Đây là siêu việt. Thế thì bạn có thể di chuyển vào thân thể, thế thì bạn có thể di chuyển vào tâm trí, nhưng bây giờ bạn không thể quên được kinh nghiệm này. Kinh nghiệm đó đã trở thành một phần của hiện hữu của bạn; nó bao giờ cũng sẽ có đó. Liên tục làm nó mọi ngày, và nhiều thứ xảy ra qua quá trình đơn giản như vậy.

Phương Tây bao giờ cũng bị lo nghĩ về làm sao xử trí tâm trí, và nó cố tìm ra nhiều cách. Nhưng dầu vậy, không cái gì có tác dụng hay dường như có tác dụng. Mọi thứ trở thành thời thượng và thế rồi chết. Bây giờ phân tâm học là phong trào chết. Những phong trào mới có đó - nhóm đương đầu, tâm lí nhóm, tâm lí hành động và nhiều thứ khác - nhưng chỉ giống như thời trang chúng tới và đi. Tại sao? Vì bên trong tâm trí, nhiều nhất bạn chỉ có thể làm các thu xếp. Chúng sẽ bị khuấy lộn lên lặp đi lặp lại. Làm các thu xếp với tâm trí là làm nhà trên cát, hay làm nhà bằng con bài. Nó bao giờ cũng không vững, và nỗi sợ bao giờ cũng có đó rằng bây giờ nó sắp ra đi. Vào bất kì khoảnh khắc nào nó có thể không có đó.

Đi ra bên ngoài tâm trí là cách duy nhất để là hạnh phúc và mạnh khoẻ bên trong, là toàn thể. Thế thì bạn có thể đi vào trong tâm trí và dùng tâm trí, nhưng tâm trí trở thành công cụ và bạn không bị đồng nhất với nó. Cho nên hai điều. Hoặc bạn bị đồng nhất với tâm trí - đây là ốm với mật tông - hoặc bạn không bị đồng nhất với tâm trí. Thế thì dùng nó như công cụ, và thế thì bạn là mạnh khoẻ và toàn thể.

 

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông - tập 1”

 
 
 
 

Bài  mới nhất

Bài  xem nhiều

Đăng  nhập