Bạn đang ở: Trang chủ Trích đoạn Con đường và phương pháp Mật tông Kĩ thuật dừng lại thứ hai - bỏ ham muốn
 
 
Mật tông

Kĩ thuật dừng lại thứ hai - bỏ ham muốn

Image result for quit desire

 

Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó.

 

Đây là chiều hướng khác của cùng kĩ thuật này. Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó. Bạn cảm thấy muốn - muốn về dục, muốn về yêu, muốn về thức ăn, bất kì cái gì. Bạn cảm thấy một ham muốn: xem xét nó. Khi kinh này nói xem xét nó, điều đó ngụ ý không nghĩ ủng hộ hay chống đối nó, chỉ xem xét ham muốn này, nó là gì.

Ham muốn dục tới với tâm trí. Bạn nói, "Điều này là xấu." Đây không phải là xem xét. Bạn đã được dạy rằng điều này là xấu, cho nên bạn không xem xét ham muốn này, bạn tra cứu kinh sách, bạn tra cứu quá khứ - các thầy giáo quá khứ, các rishi - hiền nhân. Bạn không xem xét bản thân ham muốn này, bạn đang xem xét cái gì đó khác. Bạn đang xem xét nhiều thứ; ước định của bạn, việc dạy dỗ, giáo dục, văn hoá, văn minh, tôn giáo - nhưng không xem xét ham muốn này.

Ham muốn đơn giản này đã tới. Không mang tâm trí, quá khứ, giáo dục, ước định vào; không mang các giá trị vào. Chỉ xem xét ham muốn này - nó là gì. Nếu tâm trí bạn có thể được gột đi hoàn toàn mọi điều đã được trao cho bạn bởi xã hội, mọi điều mà bố mẹ bạn đã trao cho bạn - giáo dục, văn hoá - nếu toàn bộ tâm trí bạn có thể được gột đi, ham muốn về dục sẽ nảy sinh. Nó sẽ nảy sinh, vì ham muốn đó không được trao cho bạn bởi xã hội. Ham muốn đó là sẵn có về mặt sinh học; nó ở trong bạn.

Chẳng hạn, nếu đứa trẻ được sinh ra và không được dạy cho ngôn ngữ nào, đứa trẻ sẽ không bọc bất kì ngôn ngữ nào. Nó sẽ vẫn còn không có ngôn ngữ. Ngôn ngữ là hiện tượng xã hội; điều đó phải được dạy. Nhưng khi khoảnh khắc đúng tới, đứa trẻ sẽ cảm thấy ham muốn dục. Điều đó không phải là hiện tượng xã hội, nó là có sẵn về sinh học. Ham muốn này sẽ tới vào khoảnh khắc chín muồi đúng. Nó không có tính xã hội, nó có tính sinh học - sâu hơn. Nó được dựng sẵn trong các tế bào của bạn.

Vì bạn được sinh ra từ dục, mọi tế bào của thân thể bạn đều là tế bào dục; bạn bao gồm các tế bào dục. Chừng nào sinh học của bạn còn chưa thể được tẩy đi hoàn toàn, ham muốn này sẽ có đó. Nó sẽ tới - nó đã có đó. Khi đứa trẻ được sinh ra ham muốn này đã có đó, vì đứa trẻ là sản phẩm phụ của việc gặp gỡ dục. Nó tới qua dục; toàn thân nó được xây dựng bằng các tế bào dục. Ham muốn có đó, chỉ thời gian được cần trước khi thân thể nó trở nên đủ chín để cảm thấy ham muốn đó, để làm cho ham muốn đó có hiệu lực. Ham muốn sẽ có đó dù bạn được dạy rằng dục là xấu hay tốt, dù bạn không được dạy rằng dục là địa ngục hay cõi trời, dù bạn được dạy theo cách này hay cách nọ, ủng hộ hay chống đối - vì cả hai đều là việc dạy.

Các truyền thống cổ, các tôn giáo cổ, đặc biệt Ki tô giáo, họ liên tục thuyết giảng chống lại dục. Các phái mới của những người hippies và yippies và những người khác đã bắt đầu phong trào đối lập. Họ nói dục là tốt, dục là cực lạc, dục là điều thực duy nhất trên thế giới. Cả hai đều là các giáo lí. Đừng xem xét ham muốn của bạn theo giáo lí nào đó. Chỉ xem xét ham muốn trong sự thuần khiết của nó, như nó vậy - một sự kiện. Không diễn giải nó.

Xem xét ở đây ngụ ý không diễn giải, nhưng nhìn vào sự kiện như nó vậy. Ham muốn có đó: nhìn vào nó một cách trực tiếp, tức khắc. Không đem ý nghĩ hay ý tưởng của bạn vào, vì không ý nghĩ nào là của bạn và không ý tưởng nào là của bạn. Mọi thứ đã được trao cho bạn, mọi ý tưởng đều là thứ vay mượn. Không ý nghĩ nào là nguyên bản - không ý nghĩ nào có thể là nguyên bản. Đừng mang suy nghĩ vào, chỉ nhìn vào ham muốn này, vào nó là gì, dường như bạn không biết gì về nó. Đối diện với nó! Đương đầu với nó! Đó là điều được ngụ ý bởi xem xét nó.

Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Chỉ nhìn vào sự kiện này - vào nó là gì. Không may, đó là một trong những điều khó làm nhất. So sánh với điều này, việc lên tới mặt trăng không khó thế hay việc lên tới đỉnh Everest là không khó thế. Nó phức tạp cao độ - lên tới mặt trăng là hiện tượng phức tạp cao, phức tạp vô hạn, rất phức tạp. Nhưng so với sự kiện về tâm trí bên trong thì nó không là gì cả, vì tâm trí dính líu tinh vi thế vào mọi thứ bạn làm. Nó bao giờ cũng có đó. Nhìn vào lời này... Nếu tôi nói, "Dục," khoảnh khắc tôi nói nó bạn đã quyết định ủng hộ hay chống lại. Khoảnh khắc tôi nói, "Dục," bạn đã diễn giải: "Điều này là không tốt. Điều này là xấu." Hay, "Điều này là tốt." Bạn đã diễn giải ngay cả từ này.

Nhiều người tới tôi khi cuốn sách Từ dục tới siêu tâm thức được xuất bản. Họ tới và họ nói, "Xin đổi tiêu đề sách. Chính từ ‘dục' làm cho họ bị rối - họ đã không đọc cuốn sách. Và những người đã đọc cuốn sách cũng nói thay đổi tiêu đề đi.

Tại sao? Chính từ này cho bạn diễn giải nào đó. Tâm trí có tính diễn giải tới mức nếu tôi nói "Nước chanh," nước bọt của bạn bắt đầu chảy ra. Bạn đã diễn giải từ này. Trong từ ‘nước chanh’ không có gì như chanh, nhưng nước dãi của bạn bắt đầu chảy. Nếu tôi đợi vài khoảnh khắc, bạn sẽ trở nên không thoải mái vì bạn sẽ phải nuốt. Tâm trí đã diễn giải; nó đã bước vào. Ngay cả với các từ bạn không thể vẫn còn tách rời, không diễn giải. Điều đó sẽ là rất khó, khi ham muốn nảy sinh, vẫn còn tách rời, vẫn còn chỉ là người quan sát bình thản, bình tĩnh và yên tĩnh, nhìn vào sự kiện này, không diễn giải nó.

Tôi nói, "Người này là người Mô ha mét giáo." Khoảnh khắc tôi nói, "Người này là người Mô ha mét giáo," người Hindu đã nghĩ rằng người này là xấu. Nếu tôi nói, "Người này là người Do Thái," người Ki tô giáo đã quyết định rằng người này là không tốt. Chính từ ‘Do Thái', và trong tâm trí người Ki tô giáo diễn giải kéo tới; ý tưởng truyền thống, qui ước nhảy vụt ra. Người Do Thái này không được xem xét, diễn giải cũ sẽ phải được ấn định lên người Do Thái này.

Mọi người Do Thái đều là người Do Thái khác. Mọi người Hindu là cá nhân khác, duy nhất. Bạn không thể diễn giải người đó vì bạn biết người Hindu khác. Bạn có thể đã đi tới kết luận rằng mọi người Hindus bạn đã biết đều là xấu, nhưng người Hindu này không trong kinh nghiệm của bạn. Bạn đang diễn giải người Hindu này tương ứng với kinh nghiệm quá khứ của bạn. Đừng diễn giải, diễn giải là không xem xét. Xem xét ngụ ý xem xét sự kiện này - tuyệt đối sự kiện này. Vẫn còn với sự kiện này.

Các rishi đã nói rằng dục là xấu. Nó có thể đã là xấu với họ; bạn không biết. Bạn có ham muốn, ham muốn tươi tắn, với bạn. Xem xét nó, nhìn nó, chăm chú về nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó.

Có hai phần của kĩ thuật này. Thứ nhất, vẫn còn cùng sự kiện - nhận biết, chăm chú về điều đang xảy ra. Khi bạn cảm thấy ham muốn dục, cái gì đang xảy ra trong bạn? Nhìn cách bạn trở nên hừng hực, cách thân thể bạn bắt đầu run lên, cách bạn cảm thấy cơn điên bất thần bò vào, cách bạn cảm thấy dường như bạn bị sở hữu bởi cái gì đó khác. Cảm thấy nó, xem xét nó. Không thực thi bất kì phán xét nào, chỉ đi vào trong sự kiện này - sự kiện về ham muốn dục. Không nói nó là xấu!

Nếu bạn đã nói điều đó, xem xét này đã dừng lại, bạn đã đóng chiếc cửa. Bây giờ mặt bạn không hướng tới ham muốn này - lưng bạn hướng tới. Bạn đã di chuyển ra xa khỏi nó. Bạn đã bỏ lỡ khoảnh khắc trong đó bạn có thể đã đi sâu vào trong tầng sinh học của sự hiện hữu. Bạn đang bám lấy tầng xã hội, là tầng trên nhất.

Dục là sâu hơn shastras - kinh sách - vì nó mang tính sinh học. Nếu mọi shastras có thể bị phá huỷ - và chúng có thể bị phá huỷ, nhiều lần chúng đã bị phá huỷ - diễn giải của bạn sẽ bị mất. Nhưng dục sẽ còn lại; nó là sâu hơn. Đừng mang những thứ hời hợt vào. Chỉ xem xét sự kiện và di chuyển vào trong, và cảm thấy cái gì đang xảy ra cho bạn. Điều đã xảy ra cho các rishi đặc biệt, cho Mohammed và Mahavir, là không liên quan. Cái gì đang xảy ra cho bạn chính khoảnh khắc này? Khoảnh khắc sống động này, cái gì đang xảy ra cho bạn?

Xem xét nó, quan sát nó. Và thế rồi phần thứ hai... điều này thực sự hay. Shiva nói, Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó.

Đột nhiên - nhớ. Không nói, "Điều này là xấu, cho nên mình sẽ bỏ nó. Mình sẽ không di chuyển cùng ý tưởng này, ham muốn này. Điều này là xấu, điều này là tội lỗi, cho nên mình sẽ dừng nó lại, mình sẽ đè nén nó." Thế thì việc đè nén sẽ xảy ra, nhưng không phải là trạng thái thiền của tâm trí. Và đè nén thực sự đang tạo ra sự hiện diện và tâm trí bị lừa dối bởi bàn tay riêng của bạn.

Đè nén có tính tâm lí. Bạn đang làm rối toàn thể cơ chế và đè nén năng lượng, cái sắp buột ra vào bất kì ngày nào. Năng lượng có đó, bạn đã đơn giản đè nén nó. Nó đã không di chuyển ra, nó đã không di chuyển vào, bạn đã đơn giản đè nén nó. Nó đã đơn giản di chuyển sang bên. Nó sẽ chờ đợi và nó sẽ trở thành suy đồi, và năng lượng suy đồi là vấn đề cơ bản với con người.

Bệnh tâm lí là sản phẩm phụ của năng lượng bị suy đồi. Thế thì nó sẽ lấy hình dạng, hình tướng mà thậm chí không thể nào tưởng tượng được, và trong những hình tướng đó nó sẽ lại cố được diễn đạt. Và khi nó được diễn đạt dưới dạng suy đồi, nó dẫn bạn vào đau khổ rất, rất sâu, vì không có thoả mãn trong bất kì hình tướng suy đồi nào. Và bạn không thể vẫn còn bị suy đồi, bạn phải diễn đạt nó. Đè nén tạo ra suy đồi. Kinh này không liên quan tới đè nén. Kinh này không nói phải kiểm soát, kinh này không nói phải đè nén. Kinh này nói, đột nhiên, bỏ nó.

Phải làm gì? Ham muốn có đó; bạn đã xem xét. Nếu bạn đã xem xét nó, sẽ không khó khăn; phần thứ hai sẽ là dễ dàng. Nếu bạn đã không xem xét nó, nhìn vào tâm trí bạn. Tâm trí bạn sẽ nghĩ, "Điều này là tốt. Nếu chúng ta có thể bỏ ham muốn dục một cách bất thần, điều này là hay." Bạn thích làm điều đó, nhưng cái thích của bạn không phải là vấn đề. Cái thích của bạn có thể không phải là cái thích của bạn, mà chỉ là cái muốn của xã hội. Cái thích của bạn có thể không phải là xem xét riêng của bạn, mà chỉ là truyền thống. Trước hết xem xét, không tạo ra bất kì cái thích hay không thích nào. Chỉ xem xét, và thế rồi phần thứ hai trở thành dễ dàng - bạn có thể bỏ ham muốn này.

Làm sao bỏ nó? Khi bạn đã xem xét một thứ một cách toàn bộ, điều đó rất dễ dàng; dễ dàng như việc thả tờ giấy này khỏi tay tôi. Bỏ nó... Cái gì sẽ xảy ra? Ham muốn có đó. Bạn đã không đè nén nó và nó đang di chuyển ra, nó đang tới; nó đã khuấy động toàn thể sự hiện hữu của bạn. Thực sự, khi bạn xem xét mà không diễn giải toàn thể sự hiện hữu của bạn sẽ trở thành ham muốn.

Khi dục có đó và nếu bạn không chống lại nó hay ủng hộ nó, nếu bạn không có tâm trí về nó, thế thì chỉ bằng việc nhìn vào ham muốn này, toàn thể hiện hữu của bạn sẽ được tham gia vào trong nó. Riêng một ham muốn dục sẽ trở thành ngọn lửa. Toàn thể hiện hữu của bạn sẽ được tập trung vào ngọn lửa này, dường như bạn đã trở thành tính dục một cách toàn bộ. Nó sẽ không chỉ ở tại trung tâm dục, nó sẽ lan toả ra khắp thân thể. Mọi thớ thịt của thân thể bạn sẽ run lên. Đam mê sẽ trở thành ngọn lửa. Bây giờ, bỏ nó. Không tranh đấu với nó, đơn giản nói, "Mình bỏ nó."

Cái gì xảy ra? Khoảnh khắc bạn có thể đơn giản nói, "Mình bỏ," sự tách rời xảy ra. Thân thể bạn - thân thể đam mê của bạn, thân thể được rót đầy với ham muốn dục của bạn - và bạn trở thành hai. Đột nhiên, trong một khoảnh khắc, chúng là hai cực tách rời. Thân thể đang dằn vặt với đam mê và dục, và trung tâm thì im lặng, quan sát. Không tranh đấu có đó, chỉ việc tách rời - nhớ điều này. Trong tranh đấu bạn không tách rời. Khi bạn tranh đấu bạn là một với đối thể. Khi bạn chỉ bỏ nó, bạn là tách rời. Bây giờ bạn có thể nhìn vào nó dường như ai đó khác có đó, không phải bạn.

Một trong những người bạn của tôi đã ở cùng tôi trong nhiều năm. Anh ấy là người hút thuốc thường xuyên, và anh ấy cố và cố, như mọi người hút thuốc đều cố, không hút thuốc. Một hôm, đột nhiên vào buổi sáng, anh ấy quyết định, "Bây giờ tôi sẽ không hút thuốc," và đến tối anh ấy sẽ lại hút thuốc. Và anh ấy cảm thấy mặc cảm và anh ấy sẽ bảo vệ điều đó, và thế rồi trong vài ngày anh ấy không thu được can đảm để quyết định không hút thuốc. Thế rồi anh ấy quên điều đã xảy ra. Thế rồi một hôm, lần nữa anh ấy lại nói, "Bây giờ tôi sẽ không hút thuốc," và tôi chỉ cười vì điều này đã xảy ra nhiều lần thế. Thế rồi bản thân anh ấy trở nên chán với toàn thể chuyện này - với việc hút thuốc này và thế rồi quyết định không hút thuốc, và cái vòng luẩn quẩn thường xuyên này cứ diễn ra.

Anh ấy tự hỏi phải làm gì. Anh ấy hỏi tôi phải làm gì, cho nên tôi bảo anh ấy, "Đừng chống hút thuốc - đó là điều đầu tiên cần làm. Hút đi, và sống cùng nó. Trong bẩy ngày không chống lại nó; làm điều này đi."

Anh ấy nói, "Anh bảo tôi cái gì vậy? Tôi đã từng chống lại nó, và ngay cả thế tôi đã không thể bỏ được nó, và anh nói đừng chống lại nó. Thế thì không có khả năng nào bỏ nó cả."

Thế là tôi bảo anh ấy, "Anh đã thử với thái độ thù địch và anh đã thất bại. Bây giờ thử thái độ khác - thái độ thân thiện. Đừng chống lại nó trong bẩy ngày."

Lập tức anh ấy nói, "Thế thì tôi sẽ có khả năng bỏ nó sao?"

Thế là tôi bảo anh ấy, "Thế thì lại lần nữa rồi... anh vẫn còn thù địch với nó. Đừng nghĩ về bỏ nó chút nào. Làm sao người ta có thể nghĩ về việc bỏ người bạn? Trong bẩy ngày chỉ quên nó thôi. Vẫn còn với nó, hợp tác với nó, hút thuốc sâu nhất có thể được, yêu thương nhất có thể được. Khi anh hút thuốc, cứ quên mọi thứ đi; trở thành việc hút thuốc. Là toàn bộ thoải mái với nó, trong giao cảm sâu sắc với nó. Trong bẩy ngày, hút nhiều nhất như anh thích và quên về việc bỏ nó."

Bẩy ngày này trở thành việc xem xét. Anh ấy có thể nhìn vào sự kiện hút thuốc. Anh ấy không chống lại nó, cho nên bây giờ anh ấy có thể đối diện với nó. Khi bạn chống lại cái gì đó, hay ai đó, bạn không thể đối diện với nó. Chính việc chống đối trở thành rào chắn. Bạn không thể xem xét được... Làm sao bạn có thể xem xét được kẻ thù? Bạn không thể nhìn vào người đó, bạn không thể nhìn vào mắt người đó; khó mà đối diện với người đó. Bạn có thể nhìn sâu vào mắt của người bạn yêu; thế thì bạn xuyên sâu. Bằng không mắt không bao giờ có thể gặp gỡ.

Thế là anh ấy nhìn vào sự kiện này sâu sắc. Trong bẩy ngày anh ấy đã xem xét nó. Anh ấy không chống lại, cho nên năng lượng có đó, tâm trí có đó, và nó trở thành thiền. Anh ấy phải hợp tác với nó; anh ấy phải trở thành người hút. Sau bẩy ngày anh ấy quên không nói cho tôi. Tôi đợi anh ấy nói, "Bây giờ bẩy ngày đã qua, vậy bây giờ làm sao tôi có thể bỏ nó?" Anh ấy đã quên hoàn toàn về bẩy ngày. Ba tuần trôi qua và thế rồi tôi hỏi anh ấy, "Anh đã quên hoàn toàn rồi sao?"

Anh ấy nói, "Kinh nghiệm này đã tuyệt vời thế, tôi không muốn nghĩ về bất kì cái gì khác bây giờ. Nó là hay, và lần đầu tiên tôi không vật lộn với sự kiện này. Tôi chỉ cảm thấy điều đang xảy ra cho tôi."

Thế rồi tôi bảo anh ấy, "Bất kì khi nào anh cảm thấy thôi thúc hút thuốc, đơn giản bỏ." Anh ấy đã không hỏi tôi cách bỏ nó, anh ấy đã đơn giản xem xét toàn thể sự việc và toàn thể sự việc trở thành trẻ con thế, và không có vật lộn. Cho nên tôi nói, "Khi anh lại cảm thấy thôi thúc hút thuốc, xem xét nó, nhìn nó, và bỏ nó. Cầm điếu thuốc trên tay, dừng lại một khoảng khắc, thế rồi bỏ điếu thuốc lá. Để nó rơi xuống, và khi điếu thuốc rơi để cho thôi thúc đó cũng rơi bên trong."

Anh ấy đã không hỏi tôi cách làm điều đó, vì xem xét làm cho người ta có năng lực - bạn có thể làm điều đó. Và nếu bạn không thể làm được điều đó, nhớ, bạn đã không xem xét sự kiện này. Thế thì bạn đã chống lại nó, mọi lúc toàn suy nghĩ làm sao bỏ nó. Thế thì bạn không thể bỏ nó được. Khi đột nhiên thôi thúc có đó và bạn bỏ nó, toàn thể năng lượng lấy cú nhảy vào trong. Kĩ thuật này là cùng một điều, chiều các chiều hướng là khác: Khi ham muốn nào đó tới, xem xét nó. Thế rồi, đột nhiên, bỏ nó.

 

Từ “vigyan Bhairav Mật tông - tập 1”

 
 
 
 

Bài  mới nhất

Bài  xem nhiều

Đăng  nhập