Ngay khi ông có thôi thúc làm cái gì đó, dừng lại.
Tất cả những kĩ thuật này đều liên quan tới việc dừng lại ở giữa. George Gurdjieff đã làm những kĩ thuật này thành rất nổi tiếng ở phương Tây, nhưng ông ấy đã không nhận biết về Vigyana Bhairava Mật tông. Ông ấy đã học những kĩ thuật này ở Tây Tạng từ các lạt ma Phật giáo. Ông ấy đã làm việc trên những kĩ thuật này ở phương Tây, và nhiều, nhiều người tìm kiếm đã đi tới nhận ra trung tâm qua những kĩ thuật này. Ông ấy đã gọi chúng là những bài tập dừng, nhưng cội nguồn của những bài tập này là Vigyana Bhairava Mật tông.
Phật tử đã học từ Vigyana Bhairava. Người Sufis cũng có những bài tập như vậy; chúng cũng được vay mượn từ Vigyana Bhairava. Về căn bản, đây là cuốn sách gốc về mọi kĩ thuật được biết tới trên khắp thế giới.
Gurdjieff đã dùng nó theo cách rất đơn giản. Chẳng hạn, ông ấy sẽ bảo học trò của ông ấy nhảy múa. Một nhóm sẽ nhảy múa - một nhóm, chẳng bạn, hai mươi người sẽ nhảy múa - và đột nhiên ông ấy sẽ nói, "Dừng lại!" Và khoảnh khắc Gurdjieff nói dừng lại, họ phải dừng toàn bộ. Dù chỗ dừng sẽ làm ngã, họ phải dừng lại ngay ở đó. Không thay đổi nào có thể được làm, không điều chỉnh nào có thể được làm. Nếu một chân của bạn đang ở phía trên đất và bạn đang đứng trên một chân, bạn sẽ phải vẫn còn đứng theo cách đó. Nếu bạn ngã, đó là chuyện khác, nhưng bạn không được cộng tác với việc ngã. Nếu mắt bạn mở, chúng phải vẫn còn mở. Bây giờ bạn không thể nhắm chúng lại. Nếu tự bản thân chúng nhắm, đó là chuyện khác. Nhưng khi có liên quan tới bạn, một cách có ý thức bạn đã dừng lại, bạn đã trở thành hệt như tượng đá.
Phép màu xảy ra vì trong hoạt động, trong nhảy múa, trong chuyển động, khi đột nhiên bạn dừng lại, kẽ hở xảy ra. Việc dừng đột ngột này của mọi hoạt động phân chia bạn thành hai: thân thể bạn và bạn. Thân thể bạn và bạn đã trong chuyển động. Đột nhiên bạn dừng lại. Thân thể có xu hướng chuyển động. Nó đã trong chuyển động, cho nên có đà; bạn đã nhảy múa, và có đà. Thân thể không sẵn sàng cho việc dừng lại bất thần này. Đột nhiên bạn cảm thấy rằng thân thể có thôi thúc làm cái gì đó, nhưng bạn đã dừng. Kẽ hở đi vào sự tồn tại. Bạn cảm thấy thân thể bạn như cái gì đó xa xăm, xa xôi, với thôi thúc chuyển động, với đà cho hoạt động. Và bởi vì bạn đã dừng lại và bạn không hợp tác với thân thể và hoạt động của nó và thôi thúc của nó, đà của nó, bạn trở nên tách rời khỏi nó.
Nhưng bạn có thể tự lừa dối bản thân bạn. Hơi chút cộng tác và kẽ hở sẽ không xảy ra. Chẳng hạn, bạn cảm thấy không thoải mái, nhưng thầy giáo đã nói, "Dừng lại!" Bạn đã nghe thấy lời này, nhưng dầu vậy bạn làm cho bản thân bạn thoải mái và thế rồi bạn dừng. Thế thì không cái gì sẽ xảy ra. Thế thì bạn đã lừa bản thân bạn, không lừa thầy giáo, vì bạn bỏ lỡ vấn đề này. Toàn thể vấn đề của kĩ thuật này bị bỏ lỡ. Đột nhiên, khi bạn nghe thấy lời “Dừng lại!” lập tức bạn phải dừng, không là bất kì cái gì.
Có lẽ tư thế là bất tiện, bạn sợ bạn có thể ngã xuống, bạn có thể làm gẫy xương. Nhưng bất kì cái gì xảy ra, bây giờ nó không phải là mối quan ngại của bạn. Nếu bạn có bất kì mối quan ngại nào, bạn sẽ lừa bản thân bạn. Việc trở thành chết bất thần này tạo ra kẽ hở. Việc dừng lại là ở thân thể và người dừng là ở trung tâm; chu vi và trung tâm là tách rời. Trong việc dừng lại đột ngột đó bạn có thể cảm thấy bản thân bạn lần đầu tiên; bạn có thể cảm thấy trung tâm. Gurdjieff đã dùng kĩ thuật này để giúp nhiều người.
Kĩ thuật này có nhiều chiều; nó có thể được dùng theo nhiều cách. Nhưng trước hết cố hiểu cơ chế này. Cơ chế này là đơn giản. Bạn đang trong hoạt động, và khi bạn trong hoạt động bạn quên mất bản thân bạn hoàn toàn; hoạt động trở thành trung tâm của chú ý của bạn.
Ai đó mới chết, và bạn đang than khóc, nước mắt đang rơi ròng ròng. Bạn đã quên mất bản thân bạn hoàn toàn. Người đã chết đã trở thành trung tâm, và quanh trung tâm đó hoạt động này đang xảy ra - việc khóc của bạn, việc than của bạn, nỗi buồn của bạn, nước mắt của bạn. Nếu tôi đột nhiên nói với bạn, "Dừng lại!" và bạn dừng bản thân bạn hoàn toàn, bạn sẽ được đem đi toàn bộ khỏi thân thể bạn và thực tại của hoạt động. Bất kì khi nào bạn ở trong hoạt động, bạn ở trong nó, bị cuốn hút sâu trong nó. Việc dừng lại đột ngột ném bạn ra khỏi cân bằng; nó ném bạn ra khỏi hoạt động. Việc bị ném này đưa bạn tới trung tâm.
Bình thường, chúng ta đang làm gì? Từ hoạt động này chúng ta chuyển sang hoạt động khác. Chúng ta liên tục đi từ hoạt động này sang hoạt động khác, từ A sang B và từ B sang C. Buổi sáng, khoảnh khắc bạn thức dậy, hoạt động đã bắt đầu. Bây giờ bạn sẽ hoạt động cả ngày. Bạn sẽ thay đổi nhiều hoạt động, nhưng bạn sẽ không bất hoạt lấy một khoảnh khắc. Làm sao để bất hoạt? Điều đó là khó. Và nếu bạn cố là bất hoạt, nỗ lực của bạn để là bất hoạt sẽ trở thành hoạt động.
Có nhiều người đang cố là bất hoạt. Họ ngồi trong tư thế Phật và họ cố là bất hoạt. Nhưng làm sao bạn có thể cố là bất hoạt được? Chính nỗ lực này lại là hoạt động. Cho nên bạn có thể cải tổ bất hoạt thành hoạt động. Bạn có thể ép buộc bản thân bạn là yên tĩnh, tĩnh lặng, nhưng việc ép buộc đó là hoạt động của tâm trí. Đó là lí do tại sao nhiều người thế cố gắng đi vào trong thiền nhưng không bao giờ đạt tới bất kì chỗ nào - vì thiền của họ lại là hoạt động. Họ có thể thay đổi... Nếu bạn hát bài hát bình thường, bạn bây giờ có thể đổi sang bài bhajan, sang bài ca sùng kính. Bạn có thể hát chậm bây giờ, nhưng cả hai đều là các hoạt động. Bạn đang chạy, bạn đang bước đi, bạn đang đọc - đây là các hoạt động. Bạn có thể cầu nguyện - điều đó nữa cũng là hoạt động. Bạn chuyển từ hoạt động này sang hoạt động khác.
Và với điều cuối cùng trong đêm, khi bạn rơi vào trong giấc ngủ, bạn vẫn hoạt động; hoạt động đã không dừng lại. Đó là lí do tại sao mơ xảy ra, vì hoạt động tiếp diễn. Bạn đã rơi vào giấc ngủ, nhưng hoạt động vẫn tiếp tục. Trong tiềm thức bạn vẫn hoạt động - làm mọi thứ, sở hữu mọi thứ, làm mất mọi thứ, di chuyển. Việc mơ nghĩa là bạn đã rơi vào giấc ngủ vì nỗ lực, nhưng hoạt động vẫn liên tục có đó.
Chỉ đôi khi, trong vài khoảnh khắc - và điều này đã trở thành ngày càng hiếm hoi cho người hiện đại - chỉ trong vài khoảnh khắc việc mơ dừng lại và bạn ngủ toàn bộ. Nhưng thế thì việc bất hoạt đó là vô ý thức. Bạn không có ý thức, bạn ngủ say. Hoạt động đã dừng lại; bây giờ không có chu vi, bây giờ bạn ở trung tâm - nhưng bị kiệt sức toàn bộ, chết toàn bộ, vô ý thức.
Đó là lí do tại sao người Hindus bao giờ cũng nói rằng sushupti - giấc ngủ không mơ - và samadhi - cực lạc tối thượng - là tương tự, là như nhau, với mỗi một khác biệt. Nhưng khác biệt này là lớn: khác biệt là về nhận biết. Trong sushupti, trong giấc ngủ không mơ, bạn ở trung tâm của hiện hữu của bạn - nhưng vô nhận biết. Trong samadhi, trong cực lạc tối thượng, trong giai đoạn thiền tối thượng, bạn cũng ở tại trung tâm - nhưng nhận biết. Đó là khác biệt, nhưng nó là khác biệt lớn, vì nếu bạn vô nhận biết, cho dù bạn ở trung tâm điều đó là vô nghĩa. Nó làm tươi lại bạn, nó làm cho bạn lại sống động hơn, nó cho bạn sức sống - vào buổi sáng bạn cảm thấy tươi tắn và phúc lạc - nhưng nếu bạn vô nhận biết, cho dù bạn ở trung tâm, cuộc sống của bạn vẫn còn như cũ.
Trong samadhi bạn đi vào bản thân bạn có ý thức đầy đủ, tỉnh táo đầy đủ. Và một khi bạn ở tại trung tâm tỉnh táo đầy đủ, bạn sẽ không bao giờ lại là như cũ. Bây giờ bạn sẽ biết bạn là ai. Bây giờ bạn sẽ biết rằng của cải của bạn, hành động của bạn chỉ là trên ngoại vi; chúng chỉ là gợn sóng, không phải là bản tính của bạn.
Cơ chế của những kĩ thuật này về việc dừng lại là để ném bạn đột nhiên vào bất hoạt. Điểm này phải tới một cách bất thần, vì nếu bạn cố là bất hoạt bạn sẽ biến nó thành hoạt động. Cho nên đừng cố, và đột nhiên là bất hoạt. Đó là nghĩa của "Dừng lại!" Bạn đang chạy và tôi nói, "Dừng lại!" Đừng cố, chỉ dừng lại! Nếu bạn cố, bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề. Chẳng hạn, bạn đang ngồi đây. Nếu tôi nói dừng lại, thế thì dừng ngay lập tức lúc đó và chỗ đó; không một khoảnh khắc nào bị bỏ lỡ. Nếu bạn cố và điều chỉnh, và bạn lắng đọng và thế rồi nói, "Được, giờ mình sẽ dừng," bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Đột nhiên là cơ bản, cho nên không làm bất kì nỗ lực nào để dừng lại - chỉ dừng lại!
Bạn có thể thử điều đó ở bất kì chỗ nào. Bạn đang tắm - đột nhiên ra lệnh cho bản thân bạn "Dừng lại!" và dừng lại. Cho dù đó chỉ là trong một khoảnh khắc, bạn sẽ cảm thấy một hiện tượng khác biệt xảy ra bên trong bạn. Bạn bị ném về trung tâm và đột nhiên mọi thứ dừng lại - không chỉ thân thể. Khi thân thể dừng lại toàn bộ, tâm trí bạn cũng dừng lại. Khi bạn nói, "Dừng lại!" thế thì đừng thở. Để mọi thứ dừng lại... không thở, không chuyển động thân thể. Trong một khoảnh khắc vẫn còn trong việc dừng lại này, và bạn sẽ cảm thấy bạn đã đột nhiên xuyên thấu, với tốc độ tên lửa, tới trung tâm. Và ngay cả một thoáng nhìn là điều kì diệu, cách mạng. Nó làm thay đổi bạn, và dần dần bạn có thể có nhiều thoáng nhìn rõ ràng hơn về trung tâm. Đó là lí do tại sao bất hoạt không để được thực hành. Dùng nó một cách bất thần, khi bạn vô nhận biết.
Cho nên thầy có thể giúp ích. Đây là phương pháp nhóm. Gurdjieff đã dùng nó như phương pháp nhóm vì nếu bạn nói "Dừng lại!" bạn có thể lừa bản thân bạn dễ dàng. Đầu tiên làm cho bản thân bạn được thoải mái và thế rồi bạn nói "Dừng lại!" Hay cho dù một cách có ý thức bạn đã không làm chuẩn bị gì cho nó, một cách vô ý thức bạn có thể được chuẩn bị. Thế thì bạn có thể nói, "Bây giờ mình có thể dừng lại." Nếu nó được làm bởi tâm trí, nếu có việc lập kế hoạch đằng sau nó, nó là vô dụng; thế thì kĩ thuật này sẽ không có bất kì giúp đỡ nào. Cho nên trong nhóm nó là tốt. Thầy làm việc cùng bạn, và thầy nói, "Dừng lại!" Thầy sẽ tìm ra những khoảnh khắc khi bạn ở trong tư thế rất bất tiện, và thế rồi một chớp nhoáng xảy ra, tia sét bất thần.
Hoạt động có thể được thực hành; bất hoạt không thể được thực hành - và nếu bạn thực hành nó, nó trở thành chỉ là hoạt động khác. Bạn có thể bất hoạt chỉ một cách bất thần. Đôi khi chuyện xảy ra là bạn đang lái xe, và đột nhiên bạn cảm thấy sắp có tai nạn, rằng chiếc xe kia đang tới gần xe bạn và chỉ trong một khoảnh khắc sẽ có va chạm. Đột nhiên tâm trí bạn dừng lại, việc thở dừng lại, mọi thứ dừng lại. Nhiều lần thế trong các tai nạn như vậy người ta bị ném về trung tâm. Nhưng bạn có thể bỏ lỡ vấn đề ngay cả trong tai nạn.
Tôi đã ở trong xe và có tai nạn, và một trong những tai nạn hay nhất có thể có. Ba người đã ở cùng tôi, nhưng họ bỏ lỡ toàn thể sự việc hoàn toàn. Nó có thể đã là cách mạng trong cuộc sống của họ, nhưng họ đã bỏ lỡ. Chiếc xe lao xuống lòng sông, vào lòng sông khô cạn, từ cầu. Chiếc xe bị lật ngược toàn bộ, và ba người đi cùng tôi bắt đầu kêu la; họ bắt đầu khóc.
Một người đàn bà có đó và cô ấy khóc. Cô ấy ngồi ngay bên cạnh tôi và cô ấy khóc, "Tôi chết mất! Tôi chết mất!"
Tôi bảo cô ấy, "Nếu bạn chết, thế thì không người nào sẽ ở đây để nói điều này."
Nhưng cô ấy run rẩy, và cô ấy nói, "Tôi chết mất! Điều gì sẽ xảy ra cho các con tôi?" Ngay cả sau khi chúng tôi đã mang cô ấy ra khỏi chiếc xe, cô ấy vẫn run và nói cùng một điều: "Cái gì sẽ xảy ra cho các con tôi? Tôi chết mất!" Phải mất tới ít nhất nửa giờ cô ấy mới hoàn hồn trở lại.
Cô ấy đã bỏ lỡ vấn đề. Nó đã là điều hay thế: đột nhiên cô ấy có thể đã dừng mọi thứ lại. Và người ta không thể làm được bất kì cái gì. Chiếc xe bị rơi khỏi cầu, cho nên hoạt động của cô ấy không được cần tới chút nào. Người ta không thể làm được bất kì cái gì. Nhưng dầu vậy tâm trí có thể tạo ra hoạt động. Cô ấy bắt đầu nghĩ về con mình, và thế rồi cô ấy bắt đầu than vãn, "Tôi chết mất!" Một khoảnh khắc tinh tế đã bị bỏ lỡ. Trong những tình huống nguy hiểm, tâm trí tự động dừng lại. Tại sao? Vì tâm trí là cái máy và nó có thể làm việc chỉ với những thứ thường lệ - cái nó đã được huấn luyện để làm.
Bạn không thể huấn luyện tâm trí bạn về tai nạn được, bằng không chúng sẽ không được gọi là tai nạn. Nếu bạn sẵn sàng, nếu bạn đã trải qua diễn tập, thế thì chúng không phải là tai nạn. ‘Tai nạn' ngụ ý rằng tâm trí không sẵn sàng làm bất kì cái gì. Sự việc là bất thần thế, nó nhảy ra từ cái không biết - tâm trí không thể làm được bất kì cái gì. Nó không sẵn sàng, nó không được huấn luyện cho điều đó. Nó nhất định dừng lại chừng nào bạn chưa bắt đầu cái gì đó khác, chừng nào bạn chưa bắt đầu cái gì đó mà trong đó bạn được huấn luyện.
Người đàn bà này, người đã kêu khóc về con của cô ấy, đã không chăm chú chút nào tới điều đã xảy ra. Cô ấy thậm chí đã không nhận biết rằng cô ấy còn sống. Khoảnh khắc hiện tại đã không trong sự tập trung ý thức của cô ấy. Cô ấy đã di chuyển xa khỏi tình huống này tới các con cô ấy, tới chết và tới các thứ khác. Cô ấy đã thoát đi. Khi có liên quan tới sự chú ý của cô ấy, cô ấy đã thoát khỏi tình huống này hoàn toàn.
Nhưng khi có liên quan tới tình huống, không cái gì có thể được làm; người ta chỉ có thể nhận biết. Bất kì cái gì đã xảy ra đều đã xảy ra. Người ta chỉ có thể nhận biết. Khi có liên quan tới khoảnh khắc hiện tại, trong tai nạn bạn có thể làm được gì? Nó đã ở bên ngoài bạn, và tâm trí không được chuẩn bị cho điều đó. Tâm trí không thể vận hành được, cho nên tâm trí dừng lại.
Đó là lí do tại sao nguy hiểm có hấp dẫn bí mật, hấp dẫn cố hữu: chúng là những khoảnh khắc mang tính thiền. Nếu bạn đua xe và tốc độ lên tới hơn một trăm năm mươi ki lô mét một giờ, và thế rồi hơn một trăm sáu mươi và thế rồi hơn một trăm bẩy mươi và thế rồi hơn một trăm tám mươi, thế rồi tình huống tới trong đó bất kì cái gì cũng có thể xảy ra và bạn sẽ không có khả năng làm bất kì cái gì. Bây giờ thực sự, chiếc xe ở ngoài sự kiểm soát, đi ra ngoài kiểm soát. Đột nhiên tâm trí không thể vận hành được; nó không sẵn sàng cho điều đó. Đó là chấn động về tốc độ - vì im lặng bò vào, bạn bị ném về trung tâm.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông - tập 1”
Bài mới
Các bài khác
- Kĩ thuật định tâm thứ mười hai- không chống đối, ủng hộ - 30/12/2019 03:34
- Kĩ thuật định tâm thứ mười một- cảm đối thể - 26/12/2019 04:11
- Kĩ thuật định tâm thứ mười - nhìn quá khứ - 23/12/2019 16:00
- Kĩ thuật định tâm thứ chín- xuyên vào thân thể - 16/12/2019 15:11
- Kĩ thuật định tâm thứ tám- đung đưa có nhịp điệu - 15/12/2019 15:25