Với hơi thở vô hình ở trung tâm trán, khi điều này đạt tới tim vào khoảnh khắc ngủ, có chỉ hướng qua mơ và qua bản thân chết. Bạn ngày càng đi vào những tầng sâu hơn. Với hơi thở vô hình ở trung tâm trán... Nếu bạn đã biết con mắt thứ ba thế thì bạn biết hơi thở vô hình, prana vô hình trong trung tâm của trán, và thế thì bạn biết việc trút xuống - năng lượng, ánh sáng trút xuống. Khi điều này đạt tới tim... Khi việc trút xuống sẽ đạt tới tim bạn... Vào khoảnh khắc ngủ, có chỉ hướng qua mơ và qua bản thân chết.
Lấy kĩ thuật này trong ba phần. Một, bạn phải có khả năng cảm thấy prana trong hơi thở - phần vô hình của nó, phần không thấy được của nó, phần phi vật chất của nó. Nó tới nếu bạn chăm chú vào giữa hai lông mày; thế thì nó tới dễ dàng. Nếu bạn chăm chú và kẽ hở, thế nữa nó cũng tới, nhưng hơi chút ít dễ hơn. Nếu bạn nhận biết về trung tâm tại rốn bơi hơi thở tới và chạm và đi ra, nó cũng tới, nhưng ít dễ dàng hơn. Cách dễ nhất để biết phần vô hình của hơi thở là được định tâm tại con mắt thứ ba. Nhưng bất kì chỗ nào bạn được định tâm, nó tới, bạn bắt đầu cảm thấy prana chảy vào.
Nếu bạn có thể cảm thấy prana chảy vào bạn, bạn có thể biết khi nào bạn sắp chết. Sáu tháng trước ngày chết của bạn, bạn bắt đầu biết, nếu bạn có thể cảm thấy phần vô hình của hơi thở. Tại sao nhiều thánh nhân thế tuyên bố ngày chết của họ? Điều đó là dễ dàng, vì nếu bạn có thể thấy nội dung của hơi thở, prana chảy vào trong bạn, khoảnh khắc quá trình này đảo ngược lại, bạn có thể cảm thấy nó. Trước khi bạn chết, sáu tháng trước khi bạn chết, quá trình này đảo ngược: prana bắt đầu chảy ra khỏi bạn. Thế thì hơi thở không lấy nó vào. Thay vì thế, ngược lại, hơi thở đem nó ra - cùng hơi thở đó.
Bạn không thể cảm thấy nó vì bạn không biết phần không thấy được - bạn chỉ biết phần thấy được, bạn chỉ biết chiếc xe. Xe vẫn là vậy thôi. Bây giờ hơi thở đang mang prana vào, bỏ nó ở đó; thế rồi xe quay lại trống rỗng. Thế rồi lần nữa nó được rót đầy với prana và nó đi vào. Cho nên hơi thở đi vào và hơi thở đi ra không phải là một, nhớ lấy. Hơi thở đi vào và hơi thở đi ra là một như xe cộ, nhưng hơi thở đi vào được rót đầy bằng prana và hơi thở đi ra là trống rỗng. Bạn đã lấy prana vào và hơi thở đã trở thành trống rỗng.
Việc đảo ngược xảy ra khi bạn gần chết. Hơi thở đi vào đi tới việc không có prana, trống rỗng, vì thân thể bạn không thể hút prana từ vũ trụ. Bạn sắp chết; không có nhu cầu về nó. Toàn thể quá trình đã đảo ngược. Và khi hơi thở đi ra, nó mang prana của bạn ra. Người đã có khả năng thấy cái vô hình có thể biết ngày chết của mình ngay lập tức. Sáu tháng trước đó, quá trình đảo ngược lại.
Kinh này là rất, rất có ý nghĩa: Với hơi thở vô hình ở trung tâm trán, khi điều này đạt tới tim vào khoảnh khắc ngủ, có chỉ hướng qua mơ và qua bản thân chết. Trong khi bạn đang rơi vào trong giấc ngủ kĩ thuật này phải được thực hành - chỉ thế thôi, không vào bất kì lúc nào khác. Trong khi bạn đang rơi vào giấc ngủ, chỉ vậy thôi; đó là khoảnh khắc đúng để thực hành kĩ thuật này. Bạn đang rơi vào giấc ngủ. Dần dần, dần dần, giấc ngủ xảy đến cho bạn. Trong vài khoảnh khắc, ý thức của bạn sẽ tan biến; bạn sẽ không nhận biết. Trước khi khoảnh khắc đó tới, trở nên nhận biết - nhận biết về hơi thở và phần prana vô hình, và cảm thấy nó đang tới tim.
Liên tục cảm thấy rằng nó đang tới tim. Prana đi từ tim bạn vào trong thân thể. Liên tục cảm thấy rằng prana đang tới trong tim, và để giấc ngủ tới khi bạn liên tục cảm thấy nó. Bạn liên tục cảm, và để giấc ngủ tới và nhấn chìm bạn.
Nếu điều này xảy ra - rằng bạn đang cảm thấy hơi thở vô hình tới trong tim và giấc ngủ trùm lên bạn - bạn sẽ nhận biết trong mơ. Bạn sẽ biết rằng bạn đang mơ. Bình thường chúng ta không biết rằng chúng ta đang mơ. Trong khi bạn mơ bạn nghĩ rằng đây là thực tại. Điều đó nữa xảy ra vì con mắt thứ ba. Bạn có thấy người nào ngủ không? Mắt người đó lộn lên trên và trở nên được hội tụ vào con mắt thứ ba. Nếu bạn đã không thấy, thì nhìn đi.
Con bạn đang ngủ... mở mắt nó ra và xem mắt nó ở đâu. Con ngươi của nó đã lộn lên trên và chúng được hội tụ vào con mắt thứ ba. Tôi nói nhìn và trẻ con, không nhìn vào người lớn - họ là không thể tin được vì họ ngủ không sâu. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng họ đang ngủ. Nhìn trẻ con, mắt chúng lộn lên. Mắt trở nên được hội tụ vào con mắt thứ ba. Vì việc hội tụ này vào con mắt thứ ba bạn coi mơ như thực, bạn không thể cảm thấy chúng là mơ - chúng là thực. Bạn sẽ biết khi bạn thức dậy vào buổi sáng. Thế thì bạn sẽ biết rằng "Mình đã mơ." Nhưng đây là về sau, việc nhận ra theo hồi tưởng. Bạn không thể nhận ra trong mơ rằng bạn đang mơ. Nếu bạn nhận ra điều đó, thế thì có hai tầng: mơ có đó nhưng bạn thức, bạn nhận biết. Với người trở nên nhận biết trong mơ, kinh này là tuyệt vời. Nó nói, có chỉ hướng qua mơ và qua bản thân chết.
Nếu bạn có thể trở nên nhận biết về mơ, bạn có thể làm hai điều. Bạn có thể tạo ra mơ - một. Bình thường bạn không thể tạo ra mơ được. Con người bất lực làm sao! Bạn thậm chí không thể tạo ra được mơ. Nếu bạn muốn tạo ra mơ về một thứ đặc biệt, bạn không thể mơ được nó; nó không trong tay của bạn. Con người bất lực làm sao! Ngay cả mơ cũng không thể được tạo ra. Bạn chỉ là nạn nhân của mơ, không phải là người sáng tạo. Mơ xảy ra cho bạn; bạn không thể làm được bất kì cái gì. Bạn không thể dừng được nó mà bạn cũng không thể tạo ra được nó.
Nhưng nếu bạn đi vào trong giấc ngủ mà vẫn nhớ tim được rót đầy bằng prana, liên tục được chạm tới bằng prana với mọi hơi thở, bạn sẽ trở thành người chủ các giấc mơ của bạn - và đây là việc làm chủ hiếm hoi. Thế thì bạn có thể mơ bất kì cái gì bạn thích. Chỉ lưu ý trong khi bạn đang rơi vào giấc ngủ rằng "Mình muốn mơ giấc mơ này," và giấc mơ đó sẽ tới với bạn. Chỉ nói, khi rơi vào giấc ngủ, "Mình không muốn mơ giấc mơ đó," và giấc mơ đó không thể đi vào tâm trí bạn được.
Những hữu dụng gì của việc trở thành người chủ việc mơ của bạn? Chẳng phải nó là vô dụng sao? Không, nó không vô dụng đâu. Một khi bạn trở thành người chủ giấc mơ của bạn, bạn sẽ không bao giờ mơ - điều đó là ngớ ngẩn. Khi bạn là người chủ giấc mơ của bạn, việc mơ chấm dứt; không có nhu cầu về nó. Và khi việc mơ chấm dứt, giấc ngủ của bạn có phẩm chất khác hẳn, và phẩm chất này là cùng như của chết.
Chết là ngủ sâu. Nếu giấc ngủ của bạn có thể trở thành sâu như chết, điều đó có nghĩa là sẽ không có việc mơ. Việc mơ tạo ra bề ngoài trong ngủ. Bạn di chuyển trên bề mặt vì mơ; vì việc treo vào mơ, bạn di chuyển trên bề mặt. Khi không có việc mơ bạn chỉ rơi vào trong biển, chiều sâu của nó được đạt tới.
Chết cũng là vậy. Đó là lí do tại sao mọi người ở Ấn Độ bao giờ cũng nói rằng ngủ là một thời kì chết ngắn, và chết là ngủ dài - về phẩm chất chúng là như nhau. Ngủ là chết từ ngày nọ qua ngày kia. Chết là hiện tượng từ kiếp nọ sang kiếp kia, ngủ từ kiếp nọ sang kiếp kia. Mọi ngày bạn mệt mỏi. Bạn rơi vào trong giấc ngủ và bạn thu lại sinh lực, sự sống động vào buổi sáng; bạn được tái sinh. Sau cuộc đời bẩy mươi hay tám mươi năm bạn hoàn toàn mệt mỏi. Bây giờ thời hạn ngắn ngủ của chết sẽ không có tác dụng; bạn cần cái chết lớn. Sau cái chết lớn đó hay giấc ngủ lớn đó, bạn được tái sinh với thân thể mới toàn bộ.
Một khi bạn có thể biết tới giấc ngủ không mơ và có thể nhận biết trong nó, thế thì sẽ không có sợ chết. Không ai đã bao giờ chết, không người nào có thể chết - điều đó là điều không thể được duy nhất.
Mới một ngày trước tôi đã nói cho các bạn rằng chết là điều chắc chắn duy nhất, và bây giờ tôi nói cho các bạn rằng chết là không thể được. Không ai đã bao giờ chết và không ai có thể chết - đó là điều không thể được duy nhất - vì vũ trụ là sự sống. Bạn được tái sinh lặp đi lặp lại, nhưng giấc ngủ là sâu tới mức bạn quên sự đồng nhất cũ của bạn. Tâm trí bạn được gột sạch khỏi các kí ức.
Nghĩ về điều đó theo cách này. Hôm nay bạn sẽ đi ngủ: nó dường như là có cơ chế nào đó - và ngay khi chúng ta có cơ chế này - như điều có thể bị xoá đi khỏi băng ghi âm, điều có thể được xoá trắng một băng ghi âm để cho bất kì cái gì đã được ghi đều không có đó. Cùng điều này là có thể với kí ức, vì kí ức thực chỉ là việc ghi lại sâu. Sớm hay muộn chúng ta sẽ có cơ chế mà có thể được đặt lên đầu và nó sẽ lau sạch tâm trí bạn hoàn toàn. Đến sáng bạn sẽ không còn là cùng người cũ vì bạn sẽ không có khả năng nhớ ai đã là người đi ngủ. Thế thì giấc ngủ của bạn sẽ có vẻ như chết. Sẽ có sự gián đoạn; bạn sẽ không có khả năng nhớ ai đã đi ngủ. Điều này xảy ra một cách tự nhiên. Khi bạn chết và bạn được tái sinh, bạn không thể nhớ được ai đã chết. Bạn bắt đầu lại.
Với kĩ thuật này, đầu tiên bạn sẽ trở thành người chủ giấc mơ của bạn - tức là, việc mơ sẽ dừng lại. Hay nếu bạn muốn mơ bạn sẽ có khả năng mơ, nhưng việc mở sẽ trở thành tự nguyện. Nó sẽ không là không tự nguyện, nó sẽ không bị ép buộc lên bạn; bạn sẽ không là nạn nhân. Thế thì phẩm chất của giấc ngủ của bạn sẽ trở thành giống như phẩm chất của chết. Thế thì bạn sẽ biết rằng chết là ngủ.
Đó là lí do tại sao kinh này nói: có chỉ hướng qua mơ và qua bản thân chết. Bạn sẽ biết rằng chết chỉ là giấc ngủ dài - và giúp ích và đẹp vì nó cho bạn cuộc sống mới; nó cho bạn mọi thứ mới. Chết dừng hiện hữu... với việc dừng mơ, chết dừng hiện hữu.
Có nghĩa khác đối với việc thu được quyền năng qua chết, chỉ hướng qua chết. Nếu bạn có thể đi tới cảm thấy rằng chết chỉ là giấc ngủ, bạn sẽ có khả năng chỉ hướng nó. Nếu bạn có thể chỉ hướng mơ của bạn, bạn có thể chỉ hướng chết của bạn nữa. Bạn có thể chọn nơi bạn sẽ được sinh ra lần nữa, thành ai, khi nào, trong hình tướng nào; bạn sẽ trở thành người chủ của việc sinh của bạn nữa.
Phật chết... tôi không nói tới cuộc sống cuối cùng của ông ấy, mà nói tới cuộc sống trước cuộc sống cuối cùng của ông ấy, trước khi ông ấy trở thành Phật. Trước khi chết ông ấy nói, "Ta sẽ được sinh ra với bố mẹ như thế như thế; người như thế sẽ là mẹ ta, người như thế sẽ là bố ta. Nhưng mẹ ta sẽ chết ngay... khi ta được sinh ra mẹ ta sẽ chết ngay. Trước khi ta được sinh ra mẹ ta sẽ có những giấc mơ nào đó." Bạn không chỉ thu được quyền năng từ giấc mơ của bạn, bạn thu được quyền năng từ mơ của người khác nữa. Cho nên Phật, như một ví dụ, đã nói, "Những mơ nào đó sẽ có đó. Khi ta sẽ ở trong bụng mẹ, mẹ ta sẽ có những giấc mơ nào đó. Cho nên bất kì khi nào bất kì người đàn bà nào có những giấc mơ này theo chuỗi sự kiện này, biết rõ rằng ta sẽ được sinh ra từ bà ấy."
Và điều đó đã xảy ra. Mẹ của Phật đã mơ cùng chuỗi sự kiện đó. Chuỗi sự kiện này được biết tới khắp Ấn Độ, vì nó không phải là phát biểu bình thường. Nó được biết tới cho mọi người, đặc biệt những người quan tâm tới tôn giáo và những điều sâu hơn của cuộc sống và cách thức bí truyền của cuộc sống. Điều đó đã được biết tới, cho nên mơ đã được diễn giải. Freud không phải là người diễn giải đầu tiên - và, tất nhiên, không phải là sâu nhất. Chỉ ở phương Tây ông ấy mới là nhất.
Cho nên bố của Phật ngay lập tức nhớ tới những người diễn giải giấc mơ, những Freud và Jung của thời đó, và ông ấy hỏi, "Chuỗi sự kiện này ngụ ý gì? Ta sợ. Những giấc mơ này là hiếm hoi, và chúng liên tục lặp lại theo cùng chuỗi. Có một, hai, ba, bốn, năm, sáu giấc mơ liên tục được lặp lại. Có cùng những giấc mơ, dường như người ta đang xem cùng một bộ phim lặp đi lặp lại. Cái gì đang xảy ra?"
Thế là họ nói cho ông ấy, "Bệ hạ sẽ là bố của một linh hồn vĩ đại - người sẽ là vị phật. Nhưng thế thì vợ bệ hạ sẽ trong nguy hiểm, vì bất kì khi nào vị phật này được sinh ra người mẹ khó mà sống sót."
Người bố hỏi, "Tại sao?" Những người diễn giải nói, "Chúng tôi không thể nói tại sao, nhưng linh hồn sẽ được sinh ra đã đưa ra phát biểu rằng khi ông ấy lại được sinh ra, người mẹ sẽ chết ngay."
Về sau Phật được hỏi, "Tại sao mẹ thầy chết ngay?" Ông ấy nói, "Cho việc sinh ra vị phật là biến cố lớn tới mức mọi thứ khác trở thành vô tích sự sau đó. Cho nên người mẹ không thể tồn tại được. Bà ấy sẽ phải được sinh ra lần nữa cho việc bắt đầu mới. Trong đỉnh cao của việc cho sinh thành ra vị phật như vậy, nó là đỉnh cao tới mức người mẹ không thể tồn tại bên ngoài nó."
Cho nên người mẹ chết. Và Phật đã nói trong kiếp trước của ông ấy rằng ông ấy sẽ được sinh ra trong khi mẹ ông ấy đang đứng dưới cây cọ - và điều đó đã xảy ra. Người mẹ đã đứng dưới cây cọ - đứng trong khi Phật được sinh ra. Và ông ấy đã nói, "Ta sẽ được sinh ra khi mẹ ta đang đứng dưới cây cọ, và ta sẽ bước đi bẩy bước. Lập tức, ta sẽ bước đi. Đây là những dấu hiệu ta cho các ông," ông ấy nói, "để cho các ông sẽ biết rằng vị phật được sinh ra." Và ông ấy đã tiến hành mọi thứ.
Và điều này không chỉ là về Phật. Nó cũng vậy về Jesus, nó cũng vậy về Mahavir, nó cũng vậy về nhiều người khác. Mọi tirthankara của người Jain đã tiên đoán trong kiếp trước của ông ấy về cách ông ấy sẽ được sinh ra. Và họ đã cho chuỗi mơ đặc thù - rằng điều như thế như thế sẽ là các biểu tượng - và họ đã nói cách nó sẽ xảy ra.
Bạn có thể chỉ hướng. Một khi bạn có thể chỉ hướng mơ của bạn, bạn có thể chỉ hướng mọi thứ, vì mơ là chính chất liệu của thế giới này. Cuộc sống này được làm ra từ chất liệu của mơ. Một khi bạn có thể chỉ hướng cho mơ của bạn, bạn có thể chỉ hướng cho mọi thứ. Kinh này nói, qua bản thân chết. Thế thì người ta có thể cho việc sinh nào đó, cuộc sống nào đó cho bản thân người ta.
Chúng ta chỉ là nạn nhân. Chúng ta không biết tại sao chúng ta được sinh ra, tại sao chúng ta chết. Ai chỉ hướng chúng ta - và tại sao? Dường như không có lí do. Dường như mọi thứ chỉ là hỗn độn, chỉ là ngẫu nhiên. Chính bởi vì chúng ta không là người chủ. Một khi chúng ta là người chủ, nó sẽ không giống thế này.
Từ Vigyan Bhairav Mật Tông - tập 1