Bạn đang ở: Trang chủ Trích đoạn Con đường và phương pháp Mật tông Kĩ thuật thứ năm: con mắt thứ ba
 
 
Mật tông

Kĩ thuật thứ năm: con mắt thứ ba

Image result for third eye

Chú ý vào giữa hai lông mày, để tâm trí ở trước ý nghĩ. Để hình tướng rót đầy bằng bản chất hơi thở tới đỉnh đầu và ở đó trút xuống như ánh sáng. Đây đã là kĩ thuật được trao cho Pythagoras. Pythagoras đã đi cùng kĩ thuật này tới Hi Lạp, và thực sự, ông ấy đã trở thành suối nguồn, cội nguồn của mọi huyền môn ở phương Tây. Ông ấy là cha đẻ của mọi huyền môn ở phương Tây.

Kĩ thuật này là một trong những phương pháp rất sâu. Cố hiểu điều này: Chú ý vào giữa hai lông mày... Nghiên cứu khoa học, sinh lí học hiện đại, nói rằng giữa hai lông mày là một tuyến mà là phần huyền bí nhất của thân thể. Tuyến này, được gọi là tuyến yên, là con mắt thứ ba của người Tây Tạng - shivanetra: con mắt của Shiva, của mật tông. Giữa hai mắt này có con mắt thứ ba, nhưng nó không vận hành. Nó có đó, nó có thể vận hành bất kì khoảnh khắc nào, nhưng nó không vận hành một cách tự nhiên. Bạn phải làm cái gì đó về nó để mở nó. Nó không mù; nó đơn giản bị đóng. Kĩ thuật này là để mở con mắt thứ ba.

Chú ý vào giữa hai lông mày... Nhắm mắt lại, thế rồi hội tụ cả hai mắt của bạn chỉ vào chỗ giữa của hai lông mày. Hội tụ ngay vào giữa, với mắt nhắm, dường như bạn đang nhìn bằng hai mắt của bạn. Trao chú ý toàn bộ cho nó.

Đây là một trong những phương pháp đơn giản nhất của việc là chăm chú. Bạn không thể chăm chú vào bất kì phần nào khác của thân thể một cách dễ dàng thế. Tuyến này hấp thu sự chú ý như bất kì cái gì. Nếu bạn trao cho nó sự chú ý, cả hai mắt của bạn trở nên bị thôi miên bởi con mắt thứ ba này. Chúng trở thành cố định; chúng không thể chuyển động. Nếu bạn đang cố chăm chú vào bất kì phần nào khác của thân thể, điều đó là khó. Con mắt thứ ba này bắt lấy sự chú ý, áp đặt chú ý; nó là từ lực cho chú ý. Cho nên mọi phương pháp trên khắp thế giới đều đã dùng nó. Nó là đơn giản nhất để huấn luyện bạn chú ý vì không chỉ bạn đang cố được chăm chú, bản thân tuyến này giúp bạn nữa; nó có từ lực. Chú ý của bạn được mang tới nó một cách cưỡng bức. Chú ý đó được hấp thu.

Người ta nói trong kinh sách mật tông cổ rằng với con mắt thứ ba, chú ý là thức ăn. Nó đói; nó đã từng đói trong nhiều kiếp rồi. Nếu bạn chú ý tới nó, nó trở thành sống. Nó trở thành sống đấy! Thức ăn được trao cho nó. Và một khi bạn biết rằng chú ý đó là thức ăn, một khi bạn cảm thấy rằng chú ý của bạn được rút lại theo từ lực, bị hút lại, bị kéo bởi bản thân tuyến này, thế thì chú ý không phải là điều khó. Người ta chỉ phải biết điểm đúng. Cho nên cứ nhắm mắt lại, để cho hai mắt di chuyển ngay vào giữa, và cảm thấy điểm này. Khi bạn ở gần điểm này, đột nhiên mắt bạn sẽ trở nên bị cố định. Khi khó di chuyển chúng, thế thì biết bạn đã bắt được điểm đúng.

Chú ý vào giữa hai lông mày, để tâm trí ở trước ý nghĩ... Nếu chú ý này có đó, lần đầu tiên bạn sẽ đi tới trải nghiệm một hiện tượng lạ. Lần đầu tiên bạn sẽ thấy ý nghĩ chạy trước bạn; bạn sẽ trở thành nhân chứng. Nó cũng giống như màn ảnh chiếu phim: các ý nghĩ đang chạy và bạn là nhân chứng. Một khi chú ý của bạn được hội tụ vào trung tâm mắt thứ ba, bạn lập tức trở thành nhân chứng cho các ý nghĩ.

Bình thường bạn không là nhân chứng, bạn bị đồng nhất với ý nghĩ. Nếu giận có đó, bạn trở nên giận. Nếu một ý nghĩ đi qua, bạn không là nhân chứng, bạn trở thành một với ý nghĩ này, bị đồng nhất, và bạn di chuyển cùng nó. Bạn trở thành ý nghĩ này; bạn lấy hình tướng của ý nghĩ này. Khi dục có đó bạn trở thành dục, khi giận có đó bạn trở thành giận, khi tham có đó bạn trở thành tham. Bất kì ý nghĩ nào chuyển qua đều trở thành bị đồng nhất với bạn. Bạn không có bất kì kẽ hở nào giữa bạn và ý nghĩ.

Nhưng được hội tụ vào con mắt thứ ba, đột nhiên bạn trở thành nhân chứng. Qua con mắt thứ ba bạn trở thành nhân chứng. Qua con mắt thứ ba bạn có thể thấy ý nghĩ chạy như mây trên trời hay người di chuyển trên phố.

Bạn đang ngồi ở cửa sổ nhìn lên trời hay nhìn mọi người trên phố; bạn không bị đồng nhất. Bạn tách rời, người quan sát trên núi - dửng dưng. Bây giờ nếu giận có đó bạn có thể nhìn vào nó như một đối thể. Bây giờ bạn không cảm thấy rằng bạn là giận. Bạn cảm thấy rằng bạn bị bao quanh bởi giận - đám mây giận đã tới quanh bạn - nhưng bạn không là giận. Và nếu bạn không là giận, giận trở thành bất lực, nó không thể ảnh hưởng tới bạn được; bạn vẫn còn không bị chạm tới. Giận sẽ tới và đi và bạn sẽ vẫn còn được định tâm trong bản thân bạn.

Kĩ thuật thứ năm này là kĩ thuật về tìm ra nhân chứng. Chú ý vào giữa hai lông mày, để tâm trí ở trước ý nghĩ. Bây giờ nhìn vào ý nghĩ của bạn; bây giờ đương đầu với ý nghĩ của bạn. Để hình tướng rót đầy bằng bản chất hơi thở tới đỉnh đầu và ở đó trút xuống như ánh sáng. Khi chú ý được hội tụ vào trung tâm con mắt thứ ba, giữa hai lông mày, hai điều xảy ra. Một là, đột nhiên bạn trở thành nhân chứng.

Điều này có thể xảy ra theo hai cách. Bạn trở thành nhân chứng và bạn sẽ được định tâm ở con mắt thứ ba. Cố là nhân chứng đi. Bất kì cái gì đang xảy ra, cố là nhân chứng. Bạn ốm, thân thể đau nhức, bạn khổ và đau, bất kì cái gì - là nhân chứng cho nó. Bất kì cái gì đang xảy ra, không đồng nhất bản thân bạn với nó. Là nhân chứng, người quan sát. Thế thì nếu việc chứng kiến trở thành có thể, bạn sẽ được hội tụ vào con mắt thứ ba.

Điều ngược lại cũng là hoàn cảnh. Nếu bạn được hội tụ vào con mắt thứ ba, bạn sẽ trở thành nhân chứng. Hai điều này là một phần của cái một. Cho nên điều thứ nhất: bằng việc được định tâm vào con mắt thứ ba sẽ có nảy sinh bản thân việc chứng kiến. Bây giờ bạn có thể đương đầu với ý nghĩ của bạn. Đây sẽ là điều đầu tiên. Và điều thứ hai sẽ là ở chỗ bây giờ bạn có thể cảm thấy rung động tinh tế, tinh vi của việc thở. Bây giờ bạn có thể cảm thấy hình tướng của việc thở, chính bản chất của việc thở.

Đầu tiên cố hiểu “hình tướng,” “bản chất của việc thở” được ngụ gì là gì. Trong khi bạn thở, bạn không chỉ thở không khí. Khoa học nói bạn chỉ thở không khí - chỉ ô xi, hydro, và các khí khác trong hình tướng được tổ hợp của không khí. Họ nói bạn đang thở không khí! Nhưng mật tông nói rằng không khí chỉ là phương tiện, không phải là thứ thật. Bạn đang thở prana - sinh khí. Không khí chỉ là phương tiện; prana là nội dung. Bạn đang thở prana, không chỉ không khí.

Khoa học hiện đại vẫn còn không có khả năng tìm ra liệu có cái gì đó như prana không, nhưng một số nhà nghiên cứu đã cảm thấy cái gì đó huyền bí. Việc thở không đơn giản chỉ không khí. Điều đó đã được nhiều nhà nghiên cứu hiện đại cảm thấy nữa. Nói riêng, một cái tên được nhắc tới - Wilhelm Reich, nhà tâm lí học người Đức, người đã gọi nó là "sinh năng." Nó là cùng thứ như prana. Ông ấy nói rằng trong khi bạn đang thở, không khí chỉ là bình chứa và có nội dung huyền bí mà có thể gọi là sinh năng hay prana hay elan vita - lực sốngl. Nhưng cái đó rất tinh tế. Thực sự, nó không phải là vật chất. Không khí là thứ vật chất - bình chứa là vật chất - nhưng cái gì đó tinh tế, phi vật chất, đang di chuyển qua nó.

Hiệu quả của nó có thể được cảm thấy. Khi bạn ở cùng một người rất sống động, bạn sẽ cảm thấy sinh lực nào đó nảy sinh trong bạn. Nếu bạn ở cùng một người rất ốm yếu bạn sẽ cảm thấy bị hút ra, dường như cái gì đó đã bị lấy ra khỏi bạn. Khi bạn đi tới bệnh viện, tại sao bạn cảm thấy mệt mỏi thế? Bạn đang bị hút ra từ mọi nơi. Toàn thể bầu không khí của bệnh viện là ốm yếu, và mọi người ở đó cần nhiều sinh lực elan hơn, nhiều prana hơn. Cho nên nếu bạn ở đó, đột nhiên prana của bạn bắt đầu chảy ra khỏi bạn. Tại sao đôi khi bạn cảm thấy ngột ngạt khi bạn ở trong đám đông? Vì prana của bạn bị hút. Trong khi bạn một mình dưới bầu trời buổi sáng, dưới cây, đột nhiên bạn cảm thấy sinh lực trong bạn - prana. Từng người đều cần một không gian đặc thù. Nếu không gian đó không được cho, prana của bạn bị hút.

Wilhelm Reich đã làm nhiều thực nghiệm, nhưng ông ấy bị coi là người điên. Khoa học có mê tín riêng của nó, và khoa học là thứ rất chính thống. Khoa học chưa thể cảm thấy rằng có bất kì cái gì nhiều hơn không khí, nhưng Ấn Độ đã từng thực nghiệm với điều đó trong nhiều thế kỉ.

Bạn có thể đã nghe nói hay bạn thậm chí đã thấy ai đó đi vào trong mồ samadhi, ý thức vũ trụ - mồ dưới đất - trong nhiều ngày, mà không có không khí xuyên vào. Một người đã đi vào mồ dưới đất như vậy ở Ai Cập năm 1880 trong bốn mươi năm. Những người đã chôn ông ấy tất cả đều đã chết, vì ông ấy đã ra khỏi mồ năm 1920, bốn mươi năm sau đó. Năm 1920 không ai tin được rằng họ sẽ thấy ông ấy vẫn sống, nhưng ông ấy đã được tìm thấy còn sống. Ông ấy sống sau đó mười năm nữa. Ông ấy đã trở thành hoàn toàn xanh mướt, nhưng ông ấy sống. Và đã không có khả năng nào cho không khí đạt tới ông ấy.

Ông ấy được các bác sĩ y học và những người khác hỏi, "Bí mật của điều đó là gì?" Ông ấy nói, "Chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ biết điều này, rằng prana có thể đi vào và chảy ở bất kì chỗ nào." Không khí không thể xuyên vào được, nhưng prana có thể xuyên thấu. Một khi bạn biết rằng bạn có thể hút trực tiếp prana, không bình chứa, thế thì bạn có thể đi vào trong mồ thậm chí nhiều thế kỉ.

Bằng việc được hội tụ vào con mắt thứ ba, đột nhiên bạn có thể quan sát chính bản chất của hơi thở - không phải hơi thở, mà chính bản chất của hơi thở, prana. Và nếu bạn có thể quan sát bản chất của hơi thở, prana, bạn ở điểm từ đó việc nhảy, đột phá xảy ra.

Lời kinh nói, Để hình tướng rót đầy bằng bản chất hơi thở tới đỉnh đầu... Và khi bạn đi tới cảm thấy bản chất của việc thở, prana, hãy tưởng tượng rằng đầu bạn được rót đầy bằng nó - chỉ tưởng tượng. Không cần bất kì nỗ lực nào. Tôi sẽ giải thích cho bạn cách tưởng tượng làm việc. Khi bạn được hội tụ vào trung tâm con mắt thứ ba, tưởng tượng, và sự việc xảy ra - lúc đó và ở đó.

Bây giờ tưởng tượng của bạn chỉ là bất lực; bạn liên tục tưởng tượng và không cái gì xảy ra. Nhưng thỉnh thoảng, một cách vô tình, trong cuộc sống bình thường nữa mọi sự xảy ra. Bạn tưởng tượng về bạn của bạn và đột nhiên có tiếng gõ cửa. Bạn nói đó là trùng hợp ngẫu nhiên rằng người bạn đã tới. Đôi khi tưởng tượng của bạn làm việc hệt như sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng bất kì khi nào điều này xảy ra, bây giờ cố gắng và nhớ và phân tích toàn thể sự việc. Bất kì khi nào sự việc xảy ra rằng bạn cảm thấy tưởng tượng của bạn đã trở thành thực tại, đi vào bên trong và quan sát. Ở đâu đó chú ý của bạn phải đã ở gần con mắt thứ ba. Bất kì khi nào sự trùng hợp ngẫu nhiên này xảy ra, nó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên đâu. Nó có vẻ theo cách đó vì bạn không biết khoa học bí mật. Tâm trí bạn phải đã di chuyển một cách vô tình tới gần trung tâm con mắt thứ ba. Nếu chú ý của bạn là ở trong con mắt thứ ba, chỉ tưởng tượng là đủ để tạo ra bất kì hiện tượng nào.

Kinh này nói rằng khi bạn được hội tụ vào giữa hai lông mày và bạn có thể cảm thấy chính bản chất của việc thở, để hình tướng rót đầy. Bây giờ tưởng tượng rằng bản chất này đang rót đầy toàn thể đầu bạn, đặc biệt đỉnh đầu, sahasrar - trung tâm tâm linh cao nhất. Và khoảnh khắc bạn tưởng tượng, nó sẽ được rót đầy. Ở đó - tại đỉnh đầu - trút xuống như ánh sáng. Bản chất prana này đang trút xuống từ đỉnh đầu bạn như ánh sáng. Và nó sẽ bắt đầu trút xuống, và dưới việc trút xuống ánh sáng bạn sẽ được làm tươi tắn, được tái sinh, mới hoàn toàn. Đó là điều tái sinh bên trong nghĩa là gì.

Cho nên hai điều: thứ nhất, được hội tụ tại con mắt thứ ba, tưởng tượng của bạn trở thành có hiệu lực, mạnh mẽ. Đó là lí do tại sao nhiều nhấn mạnh thế đã được cho về thanh tịnh. Trước khi làm những thực hành này, phải thanh tịnh. Thanh tịnh không phải là khái niệm đạo đức cho mật tông, thanh tịnh là có ý nghĩa - vì nếu bạn được hội tụ vào con mắt thứ ba và tâm trí bạn không thanh tịnh, tưởng tượng của bạn có thể trở thành nguy hiểm: nguy hiểm cho bạn, nguy hiểm cho người khác. Nếu bạn nghĩ tới giết ai đó, nếu ý tưởng này ở trong tâm trí, chỉ việc tưởng tượng có thể giết chết người này. Đó là lí do tại sao có nhiều nhấn mạnh thế về việc là thanh tịnh trước hết.

Pythagoras đã được bảo trải qua nhịn ăn, qua việc thở đặc biệt - việc thở này - vì ở đây người ta đang đi qua mảnh đất rất nguy hiểm. Vì bất kì khi nào có quyền năng đều có nguy hiểm, và nếu tâm trí không thanh tịnh, bất kì khi nào bạn có quyền năng, những ý nghĩ không thanh tịnh của bạn sẽ nắm giữ nó ngay lập tức.

Bạn đã tưởng tượng nhiều lần để giết nhưng việc tưởng tượng này không thể có tác dụng, may mắn thay. Nếu nó có tác dụng, nếu nó được hiện thực ngay lập tức, thế thì nó sẽ trở thành nguy hiểm - không chỉ cho người khác, mà cho bản thân bạn nữa, vì nhiều lần thế bạn đã nghĩ tới tự tử. Nếu tâm trí được hội tụ vào con mắt thứ ba, chỉ nghĩ tới tự tử sẽ trở thành tự tử. Bạn sẽ không có thời gian nào để thay đổi, lập tức điều đó sẽ xảy ra.

Bạn có thể đã quan sát ai đó bị thôi miên. Khi ai đó bị thôi miên, nhà thôi miên có thể nói bất kì cái gì và ngay lập tức người bị thôi miên tuân theo. Dù mệnh lệnh ngớ ngẩn thế nào, dù bất hợp lí thế nào hay thậm chí là không thể được, người bị thôi miên vẫn tuân theo nó. Cái gì đang xảy ra? Kĩ thuật thứ năm này là cơ sở của mọi việc thôi miên. Bất kì khi nào ai đó bị thôi miên, người đó được bảo hội tụ mắt mình vào một điểm đặc biệt - vào ánh sáng nào đó, vào chấm nào đó trên tường hay bất kì cái gì, hay vào mắt của người thôi miên.

Khi bạn hội tụ mắt bạn vào bất kì điểm đặc biệt nào, trong vòng ba phút chú ý bên trong của bạn bắt đầu chảy hướng tới con mắt thứ ba. Và khoảnh khắc chú ý bên trong của bạn bắt đầu chảy tới con mắt thứ ba, mặt bạn bắt đầu thay đổi. Và nhà thôi miên biết khi nào mặt bạn bắt đầu thay đổi. Đột nhiên mặt bạn mất mọi sinh lực. Nó trở thành chết, dường như ngủ say. Nhà thôi miên biết ngay lập tức khi nào mặt bạn mất vẻ rực rỡ, sự sống động. Điều đó nghĩa là bây giờ chú ý đang bị hút bởi trung tâm mắt thứ ba. Mặt bạn đã trở thành chết; toàn thể năng lượng chạy hướng tới trung tâm mắt thứ ba.

Bây giờ nhà thôi miên lập tức biết rằng bất kì cái gì được nói sẽ xảy ra. Ông ta nói, "Bây giờ anh đang rơi vào trong giấc ngủ say" - bạn sẽ rơi ngay lập tức. Ông ta nói, "Bây giờ anh đang trở nên vô ý thức" - bạn sẽ trở nên vô ý thức ngay lập tức. Bây giờ bất kì cái gì cũng có thể được làm. Nếu ông ta nói, "Bây giờ anh đã trở thành Napoleon," bạn sẽ trở thành. Bạn sẽ bắt đầu hành xử như một Napoleon, bạn sẽ bắt đầu nói như Napoleon. Cử chỉ của bạn sẽ thay đổi. Vô thức của bạn sẽ nhận mệnh lệnh này và sẽ tạo ra thực tại. Nếu bạn đang khổ vì bệnh, bây giờ có thể ra lệnh rằng bệnh đã biến mất và nó sẽ biến mất. Hay bất kì bệnh mới này có thể được tạo ra.

Chỉ để một hòn đá bình thường trên phố vào tay bạn, nhà thôi miên có thể nói, "Đây là cục lửa trong tay anh," và bạn sẽ cảm thấy nhiệt mãnh liệt; tay bạn sẽ bị bỏng - không chỉ trong tâm trí, mà thực tế. Thực tại da bạn sẽ bị bỏng. Bạn sẽ có cảm giác cháy bỏng. Cái gì đang xảy ra? Không có lửa, chỉ có hòn đá bình thường, lạnh. Làm sao thế được? Làm sao việc bỏng này xảy ra? Bạn bị hội tụ tại trung tâm con mắt thứ ba, tưởng tượng của bạn bắt đầu được cho gợi ý bởi nhà thôi miên, và chúng được hiện thực hoá. Nếu nhà thôi miên nói, "Bây giờ anh chết," bạn sẽ chết ngay lập tức. Tim bạn sẽ dừng. Nó sẽ dùng.

Điều này xảy ra bởi con mắt thứ ba. Trong con mắt thứ ba, tưởng tượng và hiện thực hoá không phải là hai điều. Tưởng tượng là sự kiện. Tưởng tượng, và nó là vậy. Không có kẽ hở giữa mơ và thực tại. Không có kẽ hở giữa mơ và thực tại đâu! Mơ, và nó sẽ trở thành thực. Đó là lí do tại sao Shankara đã nói rằng thế giới này không là gì ngoài mơ của điều thiêng liêng... của điều thiêng liêng! Điều này là vì điều thiêng liêng được định tâm trong con mắt thứ ba - bao giờ cũng vậy, vĩnh hằng - cho nên bất kì cái gì điều thiêng liêng mơ đều trở thành thực. Nếu bạn cũng được định tâm trong con mắt thứ ba, bất kì cái gì bạn mơ đều sẽ trở thành thực.

Xá lợi tử tới Phật. Ông ấy đã thiền sâu, thế rồi nhiều điều, nhiều linh ảnh bắt đầu tới, như nó xảy ra với bất kì ai đi vào trong thiền sâu. Ông ấy bắt đầu thấy cõi trời, ông ấy bắt đầu thấy địa ngục, ông ấy bắt đầu thấy thiên thần, thượng đế, quỉ. Và họ dường như là thực, thực tới mức ông ấy chạy tới Phật để kể cho Phật những linh ảnh như thế đã tới với ông ấy. Nhưng Phật nói, "Điều đó chẳng là gì cả - chỉ mơ. Chỉ mơ thôi!"

Nhưng Xá lợi tử nói, "Chúng thực thế. Làm sao tôi có thể nói chúng là mơ được? Khi tôi thấy đoá hoa trong linh ảnh của tôi, nó còn thực hơn là bất kì hoa nào trong thế giới. Hương thơm có đó; tôi có thể chạm vào nó. Khi tôi thấy thầy," ông ấy nói với Phật, "Tôi không thấy thầy như là thật. Hoa kia còn thật hơn là con người thầy ở đây ngay trước tôi, cho nên làm sao tôi có thể phân biệt được giữa cái gì là thực và cái gì là mơ?" Phật nói, "Vì ông được định tâm ở con mắt thứ ba, mơ và thực tại là một. Bất kì cái gì ông đang mơ sẽ là thực, và cả điều ngược lại nữa."

Với người được định tâm trong con mắt thứ ba mơ sẽ trở thành thực và toàn thể thực tại sẽ trở thành chỉ là mơ, vì khi mơ của bạn có thể trở thành thực, bạn biết không có khác biệt cơ bản giữa mơ và thực tại. Cho nên khi Shankara nói rằng toàn thể thế giới này chỉ là maya, mơ của điều thiêng liêng, nó không phải là một mệnh đề lí thuyết, nó không phải là phát biểu triết lí. Thay vì thế nó là kinh nghiệm bên trong của người được hội tụ vào con mắt thứ ba.

Khi bạn được hội tụ vào con mắt thứ ba, cứ tưởng tượng rằng điều bản chất của prana đang trút xuống từ đỉnh đầu, cũng dường như bạn đang ngồi dưới cây và hoa đang trút xuống, hay bạn chỉ ở dưới bầu trời và đột nhiên mây bắt đầu mưa rào xuống, hay bạn đang ngồi buổi sáng và mặt trời lên và các tia sáng bắt đầu trút xuống. Tưởng tượng, và ngay lập tức có việc trút xuống - việc trút ánh sáng rơi xuống từ đỉnh đầu bạn. Việc trút xuống này tái tạo bạn, cho bạn việc sinh mới. Bạn được tái sinh.

 

Từ “Vigyan Bhairav Mật Tông - tập 1”

 
 
 
 

Bài  mới nhất

Bài  xem nhiều

Đăng  nhập