Bạn đang ở: Trang chủ Trích đoạn Hiểu bản thân mình Các khái niệm Tâm trí và thời gian
 
 
Các khái niệm

Tâm trí và thời gian

Related image

 

 

Chỉ người chứng ngộ mới không có hoài niệm, vì người đó không cần trốn chạy khỏi hiện tại. Người đó đã thức tỉnh sống ở đây bây giờ, người đó biết không có cuộc sống khác.
Điều đầu tiên về hoài niệm: nó có thể được hiểu chỉ nếu bạn hiểu bản chất của tâm trí. Tâm trí vận hành như con lắc đồng hồ cổ: nó đi từ cực đoan này sang cực đoan khác, nó không bao giờ dừng ở chỗ giữa. Nếu con lắc dừng ở chỗ giữa, đồng hồ dừng lại. Điều đó đích xác đúng về tâm trí: nếu nó vẫn còn ở giữa, tâm trí dừng lại, và đó là bắt đầu của thiền. Ở trong hiện tại là bắt đầu của cuộc hành trình mênh mông vào vĩnh hằng.
Vĩnh hằng là chiều đứng, thời gian là chiều ngang. Trong thời gian bạn đi từ A sang B, từ B sang C, từ C sang D; nó là tuyến tính, đường thẳng, đường chiều ngang. Khoảnh khắc bạn dừng ở giữa, bạn không đi từ sang B, toàn thể chiều của bạn thay đổi – nó trở thành chiều đứng. Bạn chìm sâu vào trong A: từ Al tới A2, từ A2 tới A3, từ A3 tới A4, và bạn liên tục chìm ngày càng sâu hơn vào trong A – không tới B, không tới C. Chiều ngang không còn ở đó; nó là chiều đứng. Và những chiều cao của cuộc sống và chiều sâu của cuộc sống thuộc vào chiều đứng. Chiều ngang nghĩa là chỗ nông, bề mặt.
Tâm trí tương đương với thời gian, do đó nó không là biểu dụ khi tôi dùng đồng hồ và con lắc như biểu tượng cho tâm trí, điều đó là đúng theo nghĩa đen. Khoảnh khắc bạn ở ngoài tâm trí – tức là, bạn đang đi theo chiều đứng – bạn cũng ở ngoài thời gian.
Một câu ngạn ngữ Sufi được cho là của Jesus là ở chỗ khi một đệ tử hỏi Jesus, 'Cái gì sẽ rất đặc biệt trong vương quốc của Thượng đế?' ông ấy nói, 'Sẽ không còn thời gian nữa.'
Đệ tử này có thể chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ là câu trả lời: 'Sẽ không còn thời gian nữa.' Điều đó không được kể lại trong Tân Ước – Tân Ước đã bỏ sót nhiều điều quan trọng về Jesus – nhưng các tín ngưỡng bí mật khác đã mang những thông điệp đó. 'Sẽ không còn thời gian nữa.' Ông ấy định nghĩa vương quốc của Thượng đế bằng phát biểu đó – điều đó sẽ là điều đặc biệt nhất về nó – không thời gian, vô thời gian.
Tâm trí là thời gian; khoảnh khắc không có tâm trí, không có thời gian. Và khi không có thời gian, không có quá khứ, không có tương lai. Nhớ lấy, thời gian chỉ bao gồm quá khứ và tương lai: hoài niệm về quá khứ và mơ ước về tương lai. Hiện tại không phải là một phần của thời gian chút nào.
Cho nên khi bạn giữ con lắc của đồng hồ ở giữa, đồng hồ dừng lại; khi bạn giữ sự chú ý của bạn, nhận biết của bạn đích xác ở giữa, trong hiện tại, tâm trí biến mất, thời gian biến mất. Nếu bạn không biết nghệ thuật của thiền thì con lắc liên tục chuyển từ cực đoan này sang cực đoan kia: từ quá khứ sang tương lai, từ tương lai trở lại quá khứ. Đó là cách nó giữ bản thân nó tiếp diễn, đó là cách nó giữ đà của nó.

Một người ăn xin gõ cổng của một nữ tu viện Bavarian và hỏi xơ đang trực, 'Thưa xơ, xơ có thể cho tôi chiếc áo choàng cũ nào không?'
Hơi mất lòng, xơ đáp, 'Nhưng đây là nữ tu viện! Chúng tôi không có đàn ông nào trong ngôi nhà này và không có quần áo đàn ông, dĩ nhiên! '
Người ăn xin xin lỗi và bỏ đi.
Mẹ tối cao, người đã nghe lỏm được cuộc đối thoại này, nói, 'Xơ đừng nói với ông ta rằng chúng ta không có việc bảo vệ đàn ông nào. Bây giờ ông ta có thể tới một đêm nào đó và gạ gẫm chúng ta.'
Sau một thoáng nghĩ ngợi, xơ trực mở cửa sổ nhỏ ra và kêu lên với người ăn xin, 'Này, ông, nghe đây! Ban đêm nhà này đầy đàn ông!'

Từ "Thiền: Thú vị, Sức sống, Phấn khởi, và Sinh động"

 
 
 
 

Bài  mới nhất

Bài  xem nhiều

Đăng  nhập