Bùi Hưu nói, "Vọng hay chướng tâm; làm sao trừ vọng?"
Câu hỏi này dường như là liên quan và logic vì mọi chư phật, mọi người thức tỉnh đều đã nói rằng vọng gây chướng ngại cho Tâm. Tâm với chữ “T” hoa có nghĩa là tâm thức; nó không phải là cái tâm trí nhỏ của bạn mà là tâm của toàn thể sự tồn tại.
Tiếng Anh là ngôn ngữ nghèo khi so với tiếng Phạn, đặc biệt khi có liên quan tới kinh nghiệm tôn giáo. Tiếng Phạn có cả chục cái tên dành cho những phẩm chất khác nhau của tâm thức, hệt như người Eskimos có mười hai cái tên cho băng. Không ngôn ngữ nào khác cần nhiều thế: người Eskimos biết các phẩm chất khác nhau, vì họ đã sống hàng thế kỉ trong tuyết. Và ở nước này nhiều người đã nở hoa tới khoảnh khắc mà họ không còn là thân thể và không còn với tâm trí nhỏ bé, mà đã trở thành chính tâm trí của vũ trụ.
Câu hỏi mà Bùi Hưu hỏi là liên quan: "Vọng hay chướng tâm..." mọi chư phật cũng nói vậy: "Làm sao trừ vọng?" Hiển nhiên, ông ấy đang hỏi về phương pháp, kĩ thuật. Và đó là chỗ mọi người bị lạc. Bạn không thể trừ được vọng. Bạn có thể trừ được mơ của bạn không? Khi bạn đang mơ bạn không thể thoát ra khỏi nó và quay trở lại trong nó.
Một đêm, Mulla Nasruddin huých vợ anh ta lúc nửa đêm, "Đem kính cho anh, nhanh lên."
Chị vợ nói, "Có chuyện gì vậy? Anh định làm gì nửa đêm với kính?"
Anh ta nói, "Đừng có cãi. Cãi ban ngày thôi. Giờ cứ đem kính lại đây. Anh thấy một người đàn bà đẹp thế và em biết thị lực của anh không tốt."
Anh ta đeo kính lên và cố gắng vất vả để tìm người đàn bà. Anh ta không thể tìm thấy cô ấy, nhưng chỉ thấy vợ mình đang cười, "Anh là đồ ngốc. Ngay cả trong giấc ngủ anh cũng là đồ ngốc."
Bạn không thể ném mơ đi được, bạn không thể tạo ra nó được, bạn không thể phá bỏ nó được, nhưng bạn vẫn có thể thoát ra khỏi nó bằng việc trở nên nhận biết, bằng việc đơn giản nhảy ra khỏi giường.
Hoàng Bá nói với câu hỏi của Bùi Hưu, "Khởi vọng, khởi tâm trừ vọng - cả hai đều là vọng. Vọng vốn chẳng gốc, chỉ vì phân biệt mới có. Nếu ông không nghĩ về những mâu thuẫn, như phàm và thánh, đẳng cấp sudra và brahmin, đen và trắng, vọng tự nó dừng lại, vậy còn muốn trừ nó để làm gì khi nó đã dừng? Ông có hỏi khi ông thức dậy về cách loại bỏ mơ không?
Một khi bạn thức dậy bạn không bao giờ hỏi. Không một người nào trong toàn thể lịch sử đã bao giờ hỏi; khi người đó thức dậy người đó ra khỏi mơ và không có vấn đề gạt bỏ chúng. Chính ý tưởng về "gạt bỏ" nghĩa là bạn vẫn có nó. Đây là phát biểu rất có ý nghĩa của Hoàng Bá rằng, "Vọng là vọng. Gạt bỏ vọng là vọng. Chỉ thức tỉnh." Không có nhu cầu gạt bỏ nó.
Vọng chỉ là việc viết trong không trung, bong bóng xà phòng.
Khi không có bề rộng của sợi tóc để cái gì đó dựa vào, điều này được gọi là ‘xả bỏ hai tay, ắt sẽ đắc phật tính.'"
Đây là cách diễn đạt Thiền: xả bỏ hai tay nghĩa là cho một cách toàn bộ, không nửa vời. Hai tay bạn đại diện cho tính toàn bộ của bạn. Tâm trí bạn bị chia thành hai phần. Tay phải đại diện cho tâm trí trái của bạn, tay trái đại diện cho tâm trí phải của bạnd. Bắt chéo, chúng được kết nối.
Cho nên đó là biểu tượng của tính toàn bộ: xả bỏ hai tay - không giữ cái gì lại, không ôm cái gì. Và người có thể trao bản thân mình cho sự tồn tại bằng cả hai tay, thức tỉnh, trở thành bản thân vị phật.
xả bỏ hai tay, ắt sẽ đắc phật tính.
Đừng bị lừa bởi ngôn ngữ. Chính cái nghèo nàn của ngôn ngữ là từ phải được dùng mà không thể đúng được. Đắc phật tính... từ đắc là không đúng vì phật tính không tới từ đâu đó khác.
Nếu như tôi ở vị trí của Hoàng Bá, tôi sẽ nói, "Mở cả hai tay và ông là phật." Níu bám của bạn, tham của bạn, ôm giữ của bạn là vấn đề duy nhất. Cứ mở như bầu trời và phật tính nở hoa trong bản thể bạn.
Bùi Hưu nói, "Đã chẳng có chỗ dựa, chỗ chấp, thì Tổ Tổ làm sao truyền thừa nhau?"
Ông ấy dường như có tâm trí triết lí. Câu hỏi của ông ấy là logic nhưng Thiền hay sự tồn tại hay hiện hữu đơn giản có đó, không có logic nào. Ông ấy đang hỏi,
"Đã chẳng có chỗ dựa, chỗ chấp, thì Tổ Tổ làm sao truyền thừa nhau?"
Hoàng Bá nói, "Dùng Tâm..." với chữ T hoa - việc dịch đáng phải là, `Tâm thức được truyền bởi tâm thức'. Đó là điều ông ấy ngụ ý bằng việc viết Tâm với chữ T hoa. Khi có im lặng và không có tâm trí chữ t thường, không suy nghĩ, không ý nghĩa, khi có không gian mở, đột nhiên hai không gian mở trở thành một mà không có nỗ lực nào. Không có cách nào giữ chúng tách rời. Bạn có thể giữ cho hai không gian mở tách rời được không?
Bùi Hưu nói, "Nếu có tâm truyền nhau, sao nói tâm cũng không?"
Bùi Hưu không hiểu khác biệt giữa tâm với chữ t thường và Tâm với chữ T hoa. Và người dịch cũng không hiể rằng với Tâm chữ T hoa cái gì đó khác phải được dùng: tâm thức, nhận biết, quan sát. Nhưng cùng từ này tạo ra lẫn lộn không cần thiết. Không có cái gì như tâm chữ t thường. Nó chỉ là bụi tụ lại trên gương. Chỉ lau sạch gương và gương bắt đầu phản xạ mọi sao và trăng trên trời.
Ý nghĩ của bạn là gì ngoại trừ bụi? Mọi tối chúng ta đều cố phủi bụi nhiều nhất có thể được vì chúng ta đã tích tụ bụi từ nhiều thế kỉ, trong nhiều kiếp. Các tầng dầy đang tụ trên tâm thức chúng ta và dẫu sao đi chăng nữa, nếu bạn không lau bụi cho gương mọi ngày, nó sẽ bị che phủ bởi bụi. Khi thời gian trôi qua bụi lại tụ nữa. Bạn phải lau gương hàng ngày. Khi có liên quan tới tâm thức của bạn, bạn phải lau sạch nó mọi khoảnh khắc. Đừng cho phép bất kì ý nghĩ nào lắng đọng trong tâm thức bạn. Mọi ý nghĩ đều làm biến chất. Hiện hữu không suy nghĩ nào, chỉ là lỗ hổng thuần khiết, sự sáng tỏ. Đó là điều được ngụ ý bởi thiền.
Hoàng Bá nói, "Chẳng đắc một pháp gọi là truyền tâm. Nếu liễu ngộ tâm này tức là vô tâm vô pháp."
Khó hiểu ngôn ngữ này vì nó là chính ngôn ngữ đặc biệt của Thiền. Nếu bạn nhận biết, không có tâm trí và không có pháp, không có cả tôn giáo nữa. Bạn bị nhận chìm trong âm nhạc của vũ trụ. Nhịp tim đập của bạn trở thành một phần của nhịp tim đập của vũ trụ.
Nhưng Bùi Hưu đáng thương dường như bị mắc kẹt với tâm trí logic của ông ấy. Ông ấy nói, "Nếu vô tâm vô pháp sao gọi là truyền?" Ông ấy liên tục nhấn mạnh lặp đi lặp lại; ông ấy dường như là tuyệt đối không có khả năng đi ra ngoài logic.
Hoàng Bá nói, "Ông nghe nói truyền tâm tưởng là có pháp để đắc sao.”
Truyền tâm thức không phải là truyền, không phải là cho, nó chỉ là cách nói cái gì đó mà không sẵn có cho ngôn ngữ. Tôi có thể nhìn vào trong mắt bạn và đây là việc truyền. Trong im lặng này, tôi đang trao cho bạn bằng cả hai tay tôi, phật tính của bạn. Tôi không cho bất kì cái gì nhưng chỉ đánh thức bạn dậy.
"Thiền: Bước nhảy lượng tử từ tâm trí sang vô trí"