Khi Quách Am trở về Nhật Bản, hoàng đế nghe nói về ông ấy và mời ông ấy tới triều đình để giảng Thiền vừa là giáo dục bản thân hoàng đế và các thần dân.
Quách Am đứng im lặng trước hoàng đế.
Nó phải đã là khoảnh khắc rất khó xử đối với hoàng đế. Quách Am đơn giản đứng đó trong im lặng. Ông ấy sẽ không nói gì cả. Ông ấy cố giao cảm, nhưng hoàng đế đã chờ đợi trao đổi. Trong thế giới đó ngay cả hoàng đế cũng là kẻ ăn xin, vì hoàng đế cũng sống nơi bạn sống. Họ có thể sống trong các cung điện lớn -- nhưng họ sống trong lời cũng như bạn. Họ nghĩ giống bạn, họ tưởng tượng, họ ham muốn; họ đi tới quá khứ và tương lai giống bạn. Khi có liên quan tới thực tại Tối thượng, người ăn xin và hoàng đế là trong cùng thuyền. Không có chút khác biệt nào. Chỉ áo quần bên ngoài của họ là khác; con người bên trong của họ là như nhau.
Quách Am đứng im lặng, ông ấy sẽ không nói ra một lời. Hoàng đế chờ đợi, triều đình chờ đợi.... Thế rồi cảm thấy điều không thể được -- im lặng đó sẽ không được hiểu, rằng không có người nào có thể cười như Ma ha ca diếp và có thể hiểu được im lặng của mình -- Quách Am đã làm điều tốt nhất tiếp đó. Ông ấy đã làm gì?
Thế rồi ông ấy rút chiếc sáo từ ống tay áo ra, thổi một nốt ngắn, cúi mình lễ phép, và biến mất. Không người nào đã bao giờ biết cái gì đã xảy đến với ông ấy.
Đó là điều tốt nhất tiếp theo. Nếu im lặng không thể được hiểu, thế thì điều tốt nhất tiếp đó là âm nhạc.
Cái gì đó phải được hiểu về âm nhạc: âm nhạc không phải là ngôn ngữ, và vậy mà nó là ngôn ngữ; nó không nói bất kì cái gì và dầu vậy nó vẫn nói. Âm nhạc không phải là lời, nó chỉ là âm thanh; âm thanh ở ngay giữa vô lời và lời. Nếu vô lời không thể được hiểu -- thế thì âm nhạc. Và nếu âm nhạc cũng không thể được hiểu, thế thì Quách Am đơn giản biến mất.
Tôi đang nói với bạn -- thực ra việc đó không là gì ngoài âm nhạc. Sáo có thể không phải là rõ ràng nhưng tôi không thực sự nói đâu, tôi đang hát cái gì đó. Nó không phải là triết lí, nó là thơ ca -- do đó có mọi mâu thuẫn của nhà thơ. Tôi nói cái gì đó hôm nay; tôi đã nói cái gì đó tuyệt đối khác hôm qua và bạn không thể dự đoán được tôi. Ngày mai tôi có thể nói cái gì đó khác nữa, vì điều tôi nói không phải là vấn đề. Điều tôi hát qua nó mới là vấn đề. Lời thay đổi; sáo có thể thay đổi, điều đó không phải là vấn đề -- nhưng riêng một nốt....
Và tôi đã từng nói và nói, nhưng bạn đã quan sát riêng một nốt đó chưa? Riêng một nốt đó còn lại riêng biệt. Theo những cách khác nhau tôi hát cùng bài ca với những chiếc sáo khác nhau, với những lời khác nhau. Chúng có thể có vẻ mâu thuẫn, vì đôi khi tôi dùng sáo trúc và đôi khi dùng sáo vàng; đôi khi với vài lỗ, đôi khi với nhiều lỗ. Sáo là khác -- ngay cả âm thanh có thể khác, nhưng nốt cơ bản vẫn còn là một. Mọi chư Phật đã từng hát cùng nốt này.
Người nghe liên tục thay đổi -- chư Phật không bao giờ thay đổi. Tôi đang hát cùng bài ca mà Kakua đã hát trước hoàng đế. 'Ông ấy rút chiếc sáo từ ống tay áo ra, thổi một nốt ngắn...' Cũng giống như một đoá hoa trong vườn lớn -- một nốt đối lại cả bầu trời -- một nốt đối lại toàn thể tâm trí, việc huyên thuyên của tâm trí.
...cúi mình lễ phép, và biến mất. Không người nào đã bao giờ biết cái gì đã xảy đến với ông ấy.
Ông ấy đã thử hết sức. Đầu tiên ông ấy đã thử im lặng. Tôi cũng đã thử im lặng đầu tiên, nhưng nó là khó; người nghe không thể nghe được cái gì. Bây giờ tôi đang thử một nốt bằng sáo. Và nếu bạn không nghe, nhớ câu chuyện này; Quách Am biến mất. Thế thì không ai đã bao giờ nghe thấy bất kì cái gì về ông ấy.
Và Quách Am đã cố gắng hết sức, với hoàng đế và triều đình của ông ta. Và khi ông ấy thấy rằng ngay cả hoàng đế và triều đình đều không thể hiểu được, thế thì hữu dụng là gì? -- ai có thể hiểu? Ông ấy đơn giản không bận tâm nữa. Và điều này đã từng xảy ra nhiều, nhiều lần rồi, hàng triệu lần. Nhiều Quách Am thậm chí không bao giờ thử khi họ thấy toàn thể cái ngớ ngẩn. Họ đơn giản nhìn vào mặt bạn; họ thấy tường ở đó. Họ đơn giản không bao giờ thử. Nhưng những Quách Am nào đó lại rất dũng cảm -- họ thử. Đó là đang hi vọng đối lại hi vọng.
Câu chuyện này là một chỉ báo rất hay. Bạn sẽ làm gì vì câu chuyện này? Đầu tiên thử im lặng; im lặng cùng tôi. Nếu bạn cảm thấy điều đó là không thể được, thế thì nghe âm nhạc; không nghe lời tôi đang nói với bạn, lời chỉ là cái cớ -- lắng nghe âm nhạc đi. Và đừng tranh cãi, vì điều tôi đang nói không phải là phát biểu logic, nó là ngớ ngẩn. Nhưng điều đó không phải là vấn đề chút nào, logic của nó. Vấn đề là âm nhạc của nó.
Đầu tiên thử im lặng cùng tôi. Nếu điều đó xảy ra, nó là hay. Nếu nó không thể xảy ra được, thế thì thử âm nhạc. Hai điều này là những cách duy nhất, không có cách thứ ba. Đừng nghe điều tôi nói, chỉ lắng nghe nhịp điệu. Chỉ lắng nghe sự hài hoà, hài hoà của các cái đối lập. Và nó là riêng một nốt thôi, nhớ lấy. Tôi liên tục lặp lại cùng điều mọi ngày theo những cách khác nhau. Lúc thì chuyện Thiền là cái cớ, lúc thì chuyện Sufi là cái cớ, lúc thì Gita, lúc thì Jesus hay Mahavir; đây toàn là những cái cớ. Nhưng tôi liên tục lặp lại cùng một nốt. Tôi đi vòng quanh bạn thử từ mọi chỗ, mọi khả năng.
Lắng nghe âm nhạc đi! Đừng nghe logic. Nó không có logic trong nó -- nó chỉ có giai điệu.
Từ "Trở về cội nguồn"